Chương 33:
Nam Sơn lấy làm kỳ quái sáp lại gần Diệp Du Nhiên: “Anh Mộ nhà cô sao vậy?”
anh Mộ nhà cô…
Trái tim của Diệp Du Nhiên hơi rung động, cô khẽ khàng trả lời anh ta: “Tôi mới vừa chọc anh ấy tức giận.
”
Nam Sơn nghe vậy thì trợn tròn mắt một cách khoa trương, há miệng chỉ Diệp Du Nhiên, cuối cùng nói ra hai chữ: “Lợi hại.
”
“…” Diệp Du Nhiên vô cùng bối rối.
Nhưng cô vẫn không quên hỏi Nam Sơn chuyện ngày hôm qua: “Ông chủ các anh có nói phải giải quyết chai rượu vang đó như thế nào không?”
“Chai rượu vang ư…” Nam Sơn kéo dài giọng, cười híp mắt nói: “Anh Mộ đã giải quyết rồi, cô đi hỏi anh ấy đi, Cô Mộ đừng quên chúng ta là bạn, sau này hãy thường đến đây chơi nhé.
”
Nói xong, Nam Sơn đi vào thang máy.
Đối với biểu cảm nhiệt tình khác lạ của Nam Sơn, mặc dù Diệp Du Nhiên không hiểu nhưng cũng không quan tâm lắm.
Khi cô đuổi theo ra ngoài Ngọc Hoàng Cung thì thấy Mộ Tấn Dương đang dựa vào cửa xe đang để mở, hình như là đang đợi cô.
Thấy cô đi đến thì lãnh đạm: “Lên xe.
”
Sau đó liền xoay người đi sang phía bên kia, ngồi vào vị trí tay lái.
Diệp Du Nhiên thắt chặt giây an toàn, hít sâu một hơi rồi mới thận trọng nói: “Anh Nam nói anh đã giải quyết xong chuyện chai rượu vang đó rồi, anh đã dùng tiền để bồi thường ư?”
Mộ Tấn Dương không nhìn cô mà chỉ lạnh lùng nói: “Mượn tiền của bạn.
”
“Bạn của anh đúng là rất được.
” Diệp Du Nhiên có một chút hâm mộ, vừa cho mượn xe lại còn cho mượn nhiều tiền như vậy.
Suy nghĩ một chút cô lại nói thêm: “Tiền đó tôi sẽ trả từ từ cho anh.
”
“Không cần.
” Mộ Tấn Dương khởi động xe.
Cùng lúc đó, bên trong Ngọc Hoàng Cung.
Huỳnh Tiến Dương gọi người phục vụ vào để chuẩn bị trả tiền, kết quả lại là một người đàn ông nước ngoài cao lớn đi vào.
Nam Sơn nở nụ cười lễ phép: “Anh Huỳnh, cô Diệp, ông chủ chúng tôi nói hóa đơn này cứ coi như ông ấy mời hai người, hoan nghênh hai người sau này thường xuyên đến chơi.
”
“Ông chủ của chúng tôi?” Huỳnh Tiến Dương cùng Diệp Yến Nhi trố mắt nhìn nhau, đừng nói là bọn họ không biết ông chủ của Ngọc Hoàng Cung là ai, mà có thể nói rằng không một ai ở thành phố Vân Châu này biết cả.
Nam Sơn lại càng cười rạng rỡ hơn: “Anh Mộ cùng ông chủ của chúng tôi là bạn tốt của nhau, cho nên, ông chủ chúng tôi đã nể mặt anh Mộ.
”
Huỳnh Tiến Dương giật mình kêu lên một cái tên: “Mộ Tấn Dương?”
“Chính là anh Mộ Tấn Dương.
Nếu như còn cần gì nữa thì cứ nói, tôi đi ra ngoài trước.
” Nam Sơn nói xong liền lui ra ngoài.
Huỳnh Tiến Dương cùng Diệp Yến Nhi đều lạc lối trong suy nghĩ của chính mình.
Diệp Du Nhiên không hề hay biết gì về chuyện xảy ra trong Ngọc Hoàng Cung.
Hiện tại toàn bộ tâm tư của cô đều dồn hết vào Mộ Tấn Dương.
Về đến nhà, Mộ Tấn Dương liền đi thẳng vào phòng tắm.
Diệp Du Nhiên đứng trước chiếc giường lớn mải mê nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại nên vội vàng chạy vào bếp.
Mộ Tấn Dương vừa ra tới nơi thì không thấy ai nằm trên giường mà chỉ nghe thấy âm thanh truyền ra từ bếp nên liếc sang thì thấy Diệp Du Nhiên loay hoay, anh liền đi sang bên đó.
“Làm gì vậy? Vẫn còn đói bụng sao?”