Chương 431:
Mặc dù anh không nhìn rõ Diệp Du Nhiên ở trong xe.
Nhưng cô có thể nhìn rõ anh.
Anh vừa xuống xe cô đã nghe lời khóa chốt an toàn rồi.
Đối phương có nhiều người, trong tay còn cầm gậy, cô lại không biết làm gì, chắc chắc xuống xe sẽ bị đánh, hơn nữa còn liên lụy anh.
Trong lòng cô hoảng loạn, cô chưa từng thấy anh ra tay đánh nhau, nên không thể chắc chắn thân thủ anh thế nào.
Cô cũng không nghe thấy bọn họ nói những gì, nhưng nhìn đã biết bọn họ sắp đánh nhau rồi.
Diệp Du Nhiên cố gắng bình tĩnh lại.
Đúng rồi, tình huống thế này phải báo cảnh sát.
Cô bấm ba số “110”, chưa bấm gọi đi cô đã cảm thấy mình quá ngốc rồi.
Cho dù cô báo cảnh sát, bọn họ cũng sẽ không tới nhanh như vậy.
Cô cầm điện thoại của Mộ Tấn Dương lên, đầu tiên tìm số của Bùi Chính Thành, kết quả chuông reo nửa ngày nhưng không ai nghe máy cả.
Diệp Du Nhiên dứt khoát gọi cho Nam Sơn, ngược lại anh ta nghe máy rất nhanh: “Ông chủ có chuyện gì sao?”
Cô vội nói: “Nam Sơn, tôi và Mộ Tấn Dương mới rời khỏi tập đoàn Diệp thị chưa được bao xa đã bị người khác chặn đường, đối phương có khoảng mười mấy người…”
Nhưng không đợi cô nói xong anh ta đã cắt ngang, giọng nói hờ hững: “Mười mấy người à, cô Diệp, cô đừng gấp, tôi sẽ dẫn người qua đó ngay.
”
“Anh mau lên đi, đối phương có tới mười mấy người đó…” Diệp Du Nhiên nhấn mạnh.
“Cô Diệp, cô đừng gấp mà, ông chủ không yếu ớt như cô nghĩ đâu, cô cứ yên tâm.
”
Yếu ớt? Tải app truyệnhola đọc nhé cả nhà! Nhóm lên chính trên app nhé!
Trước giờ cô không cảm thấy một người không đánh lại mười người là yếu ớt.
Cô hiểu rõ đạo lý không thể lấy một địch nhiều mà.
Nhưng mười phút sau, Diệp Du Nhiên cảm thấy mình đúng là nghĩ Mộ Tấn Dương quá yếu ớt rồi.
Mười mấy người đó đều bị anh đánh ngã, cô vội vàng mở cửa xe: “Anh mau lên xe đi.
”
Anh quay đầu nhìn cô, lạnh lùng nói: “Em quay vào xe đi.
”
Nói xong, anh tóm chặt một người đàn ông nằm trên mặt đất: “Nói đi, ai phái các người tới đây?”
Diệp Du Nhiên đang định quay lại xe, khóe mắt bỗng liếc thấy một tia sáng màu bạc lóe lên.
Mà tia sáng màu bạc này đang phát ra từ người đàn ông bị Mộ Tấn Dương tóm chặt kia.
Cô tập trung nhìn qua đó một giây, bỗng trợn trừng mắt, là dao!
Cô mở cửa xe đi xuống, không kịp nhắc nhở anh, đã thấy người kia giơ con dao trong tay lên, định đâm vào người anh.
Diệp Du Nhiên không nghĩ ngợi nhiều, bỗng nhào về phía anh.
Mộ Tấn Dương vừa phát hiện ra cô, đang chuẩn bị quay đầu nhìn cô đã thấy cô nhào về phía mình, anh theo bản năng vươn tay ra đón cô…
Nhưng một giây sau, một tiếng ‘phập’ vang lên, là tiếng dao xuyên qua quần áo đâm vào da thịt.
Khi thấy con dao đó đâm vào lưng cô, người luôn duy trì vẻ bình tĩnh tự tin như Mộ Tấn Dương cũng run rẩy, gọi cô: “Diệp Du Nhiên!”
Mà tên đàn ông kia, thấy đã đâm trúng một người thì đáy mắt lóe lên nụ cười đắc ý, kiềm nén cơn đau trên người, bò dậy.