Chương 437:
Mộ Tấn Dương quay đầu, vẻ mặt không đổi nhìn anh ta một cái, ra hiệu cho anh ta im lặng.
Nam Sơn đành phải im lặng, thật ra anh ta cũng đâu có nói to lắm.
Mộ Tấn Dương không yên lòng liếc nhìn Diệp Du Nhiên, rồi mới đi cùng Nam Sơn ra bên ngoài.
“Ai phái tới?” Khi ra đến phòng khách bên ngoài, dáng người cáo ráo của Mộ Tấn Dương ngồi xuống ghế sô pha, chân dài vắt lên nhau, vẻ mặt hung dữ.
“Là Hoắc Tuấn Anh và Diệp Yến Nhi.
” Nam Sơn báo cáo chi tiết những tin tức mình điều tra được.
Mộ Tấn Dương nghe Nam Sơn báo cáo xong, lúc lâu sau vẫn không lên tiếng, anh híp mắt không biết đang nghĩ cái gì, vẻ mặt ảm đạm khó hiểu.
Nam Sơn đứng bên cạnh khẽ xoa cằm, anh ta sợ nhất chính là dáng vẻ này của ông chủ.
Anh ta biết việc Diệp Du Nhiên bị thương khiến Mộ Tấn Dương rất tức giận, nên anh ta cũng không đoán được Mộ Tấn Dương muốn xử lý hai người kia như thế nào.
Lâu sau, không thấy Mộ Tấn Dương có phản ứng gì, anh ta dò hỏi: “Anh xem, muốn xử lý bọn họ như thế nào?”
Mộ Tấn Dương chỉ giơ tay lên một cái, ra hiệu anh ta bình tĩnh chớ vội.
“Cậu ở đây trông coi, tôi đích thân đi.
”
Dứt lời, Mộ Tấn Dương đứng lên, phủi âu phục hơi nhăn trên người một chút.
Bây giờ đã là rạng sáng, từ khi Diệp Du Nhiên phẫu thuật xong rồi tỉnh lại, cũng đã qua sáu, bảy tiếng rồi, anh vẫn luôn trông coi ở đây chưa từng rời đi, nên quần áo trên người cũng không còn thẳng thớm nữa.
Nhưng anh không hề quan tâm đến những thứ này.
“Ông chủ.
” Nam Sơn hơi kinh ngạc, ông chủ muốn đích thân đi ư?
Mộ Tấn Dương trầm ngâm nhìn Nam Sơn một chút: “Cậu tìm một nữ giúp việc đến đây chăm sóc cô ấy, đừng để cô ấy nằm xoay người đè lên vết thương, cậu cũng phải ở đây trông coi, trước khi tôi quay lại không được phép rời đi.
”
“Vâng…”
*** Tải app truyện hola đọc nhiều nhiều nhé!
Mộ Tấn Dương dẫn người đến thẳng nhà họ Hoắc.
Ba giờ sáng, đèn đường trong sân biệt thự nhà họ Hoắc vẫn sáng rực, trong biệt thự cũng còn có mấy ngọn đèn chưa tắt.
Người đi theo anh trực tiếp ấn chuông cửa, người giúp việc gác đêm mở cửa: “Xin hỏi anh tìm ai?”
Người giúp việc đã làm việc ở nhà họ Hoắc rất nhiều năm, biết địa vị của nhà họ Hoắc ở thành phố Vân Châu rất cao, nên cũng không nghĩ tới nửa đêm sẽ có người đặc biệt tới gây phiền phức, trước kia cũng từng có người đến thăm vào lúc nửa đêm.
Nên người giúp việc cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa chính ra.
“Ông chủ và bà chủ đã ngủ rồi, cậu chủ…”
Người giúp việc mở cửa đang định giải thích gì đó, thì đàn em của Mộ Tấn Dương đã đẩy bà ta ra: “Chuyện không liên quan tới bà.
”
Một đoàn người xông vào trong đại sảnh, quản gia nghe được động tĩnh cũng đi lên.
Quản gia nhìn thấy đoàn người Mộ Tấn Dương khí thế hung hăng đi đến, đã hiểu những người này không phải loại lương thiện.
“Thưa ngài, đây là?”
Mộ Tấn Dương đi đến trước mặt quản gia, vẻ mặt không đổi nói: “Bảo Hoắc Tuấn Anh ra đây.
”
“Thưa ngài, cậu chủ chúng tôi đã đi ngủ sớm rồi, có chuyện gì để ngày mai lại…”
Mộ Tấn Dương cười khẩy một tiếng, đi thẳng lên tầng.