Chương 457:
Nếu lúc thức dậy anh cũng thế này… thì tốt biết mấy.
Diệp Du Nhiên vươn tay khẽ chạm vào môi anh, rồi như phải bỏng, nhanh chóng rụt tay lại.
Cô gỡ cánh tay đang quàng trên người mình ra, nhẹ nhàng bước xuống giường.
Trong phòng tắm, cô quay lưng về phía gương, ra sức xoay đầu nhìn vết thương trên lưng, đã gần khép lại rồi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết khâu như xương cá, cũng may không dài lắm.
Bên ngoài phòng tắm.
Cô vừa bước vào phòng tắm anh đã mở mắt ra, chống tay ngồi dậy.
Anh đưa tay chạm vào môi mình, rồi cúi đầu nhìn ‘em trai’ của mình một lát, nhướn mày nói: “Hăng hái quá sẽ chết đó?”
***
Hôm nay là ngày cưới của Diệp Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương.
Về tình về lý, cô đều… không nên đi?
Trong lòng cô không muốn đi, nhưng về tình về lý đều phải đi.
Rất nhiều nhân viên trong tập đoàn Diệp thị đều đi, trước đây cô và cô ta đã diễn vở kịch chị em tình thâm trong công ty, đương nhiên cô không thể vắng mặt trong ngày cưới cô ta được.
Cô rửa mặt xong xuôi, vừa ra khỏi phòng tắm đã ngửi thấy mùi thuốc lá trong phòng.
Không quá nồng nhưng thấy rất khó chịu.
Cô liếc nhìn Mộ Tấn Dương đang dựa vào đầu giường hút thuốc: “Mới sáng sớm anh hút thuốc làm gì?”
Cô khẽ nhíu mày, giọng điệu không tốt cho lắm.
Lúc anh thấy cô ra ngoài đã dập tắt điếu thuốc trong tay rồi.
Anh không trả lời câu hỏi của cô ngay, mà đứng dậy mở cửa sổ rồi mới quay đầu nhìn cô: “Em ra ngoài trước đi, đợi mùi thuốc bay đi hết rồi hãy vào.
”
“Không sao đâu.
”
Diệp Du Nhiên lạnh nhạt đáp lại, xoay người đi tới phòng quần áo.
Đợi cô thay đồ xong rồi ra ngoài, mùi thuốc trong phòng đã tan biến hết, Mộ Tấn Dương đang khoác áo tắm ngồi trên sofa nghe điện thoại, tóc vẫn còn ướt, rõ ràng mới tắm xong.
Anh thấy cô ra ngoài thì nói gì đó với đầu bên kia rồi cúp máy.
Mắt anh lướt qua người cô, thấy cô trang điểm kỹ càng thì lên tiếng hỏi: “Em muốn tham dự lễ cưới của Diệp Yến Nhi à?”
Cô vẫn chưa quên chuyện anh cho rằng cô vẫn còn tình cảm với Huỳnh Tiến Dương, không chắc anh hỏi câu này là có ý gì, chỉ đáp lại hai chữ: “Đúng thế.
”
Mộ Tấn Dương nghe vậy thì nhướng mày: “Hửm? Em không dẫn anh theo à?”
Diệp Du Nhiên sửng sốt: “Sao cơ?”
Trong lúc cô hơi ngơ ngác, anh đã bỏ lại một câu: “Đợi anh” rồi đi vào phòng thay đồ.
Nhưng anh bước ra rất nhanh, trên người mặc thêm áo bành Diệp màu kaki.
Màu kaki…
Cô đã quen anh gần nửa năm, ngoài lần đầu, cô cùng anh đi mua hai áo sơ mi trắng do cô chọn, cô chưa từng thấy anh mặc chiếc áo nào màu khác nào ngoài màu đen.
Chiếc áo bành Diệp này là do lần trước người mang đồ tới đã cầm nhầm màu, Diệp Du Nhiên thấy Mộ Tấn Dương mặc lên người sẽ rất đẹp nên giữ lại.
Có điều anh chưa từng động vào nó.
Hôm nay không biết anh nghĩ gì mà mặc chiếc áo này.
Anh nhìn chiếc áo bành Diệp này cùng màu với bộ đồ trên người cô, vẻ mặt thoáng hài lòng: “Chúng ta đi thôi.
”