Chương 467:
Diệp Du Nhiên tưởng rằng đêm nay sẽ yên bình trôi qua.
Kết quả là cô mới tắm được lúc thì lại nghe tiếng la của Mộ Tấn Dương: “Diệp Du Nhiên, em đi đâu rồi!”
Diệp Du Nhiên không nhịn được trợn mắt ngước mặt lên trần nhà kêu trời, rồi vội vàng tắm cho xong và mặc áo ngủ đi ra ngoài.
Vừa bước ra đã nhìn thấy Mộ Tấn Dương chân trần đang đạp trên sàn, chân mày nhíu lại, trên mặt có chút lo lắng và tức giận, vẻ mặt này có hơi khác so với vẻ mặt thường ngày.
Anh nghe được tiếng mở cửa liền nhanh bước tới chỗ cô, và giơ tay nhanh chóng kéo cô vào lòng: “Em đi đâu vậy?”
Diệp Du Nhiên tỏ ra bất lực trả lời hai chữ: “Đi tắm.
”
Cô dùng vòi hoa sen tắm, anh không nghe được tiếng nước sao?
“À, tắm rửa hả.
” Giọng của Mộ Tấn Dương có chút rầu rĩ: “Không có em anh ngủ không được.
”
Nói xong anh liền ẵm Diệp Du Nhiên đi về hướng giường, giữa đường có đụng phải cái ghế sô pha đơn, Diệp Du Nhiên giật mình lên tiếng nói: “Anh bỏ em xuống.
”
Cũng không biết Mộ Tấn Dương có nghe thấy tiếng của cô hay không, nhưng tóm lại là anh không để ý đến cô.
Tuy rằng anh đi không vững lắm, nhưng kỳ lạ là anh lại có thể nhẹ nhàng đặt Diệp Du Nhiên lên giường, rồi sau đó anh cũng nằm lên và ôm lấy cô, vẻ mặt yên tâm rồi nhắm mắt ngủ.
Diệp Du Nhiên bị ôm rất chặt, cô kêu anh hai tiếng mà cũng không thấy anh phản ứng.
Ngủ nhanh như vậy sao?
Diệp Du Nhiên nhìn anh với cự ly gần, không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ vào mặt anh, nhỏ tiếng trách: “Uống say rồi hành hạ người khác, sau này không được uống rượu nữa nha!”
Tải app truyệnhola nhé cả nhà! “Ừ…”
Mộ Tấn Dương đột nhiên đưa tay sờ mặt mình, thấy vậy Diệp Du Nhiên bất ngờ liền rút lại tay mình về.
Đáy lòng cô thoáng qua chút hụt hẫng, cô đâu dám cấm anh uống rượu.
Anh là Mộ Tấn Dương mà, đừng nói chi uống rượu, muốn ngủ với gái còn được, nhưng mà đa phần là phụ nữ muốn ngủ với anh thì đúng hơn.
***
Ngủ đến nửa đêm, Mộ Tấn Dương lại bất ngờ thức dậy.
Diệp Du Nhiên vốn ngủ tỉnh, nên rất nhanh cũng giật mình tỉnh dậy.
Ban đầu cô nghĩ rằng anh muốn uống nước nên đã xuống lầu lấy cho anh ly nước lớn rồi đưa anh uống.
Mộ Tấn Dương sau khi uống cạn ly nước, anh nhìn cô với ánh mắt sang rực.
Diệp Du Nhiên bị anh nhìn chằm chằm không thoải mái, rồi cô đột nhiên nhớ ra giờ đã quá nửa đêm, và chắc là anh cũng đã tỉnh rượu…
Cô giật mình rồi ra vẻ ngáp ngủ nói: “Ngủ đi…”
“Ừ.
” Mộ Tấn Dương khàn giọng trả lời.
Diệp Du Nhiên tắt đèn rồi trở lại lên giường, và cơn buồn ngủ của cô có vẻ như cũng bị tắt theo đèn.
Phải qua lúc sau, cô mới xoay lưng hướng về phía Mộ Tấn Dương, nhưng rất nhanh, cánh tay dài của Mộ Tấn Dương lại vươn ra ôm chặt lấy cô, rồi anh nhỏ tiếng gọi: “Bà xã.
”
Nghe tiếng gọi ‘bà xã’ bất ngờ của anh, cô giật mình, toàn thân cứng đơ không dám cử động.
Anh lại gọi thêm tiếng nữa, lần này thì Diệp Du Nhiên nghe rất rõ ràng, hơi nóng từ cổ họng anh phà vào tai cô khiến cho cô bất chợt rùng mình.
Nhưng cô vẫn không hề động đậy.
Mộ Tấn Dương nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, trong đêm tĩnh lặng, giọng nói dần dần rõ hơn: “Là anh không tốt, không muốn sinh con thì không sinh nữa, em đừng giận anh nữa, đừng có mặc kệ anh …”
Tuy là đã qua cái tuổi tình yêu mộng mơ, nhưng không hiểu sao khi nghe được những lời này, Diệp Du Nhiên vẫn cảm thấy tim mình tan chảy ra.