Chương 473:
Diệp Du Nhiên biết, Mộ Tấn Dương đang phát tiết lên người Thịt Bò.
“Ngoan ngoãn sang một bên chơi đi.
” Diệp Du Nhiên đau lòng vuốt ve Thịt Bò.
Sau đó nhích đến gần Mộ Tấn Dương: “Không thì em đi nhặt về rồi xem là được mà, dù sao thì cũng là tấm lòng của người ta…”
“Em dám!”
Giọng nói của Mộ Tấn Dương trở nên kích động.
“Vậy anh muốn em phải làm sao? Em vất đi rồi thì anh tức giận, em muốn nhặt lại thì anh không cho, rốt cuộc anh muốn thế nào!”
Diệp Du Nhiên cố ý thể hiện vẻ không vui.
Vừa dứt lời, Mộ Tấn Dương liền đứng dậy sầm sầm đi lên tầng.
Diệp Du Nhiên vội vã nói: “Được rồi! Anh đừng tức giận, em đã xem được rồi!”
“Em đùa anh?” Mộ Tấn Dương quay người lại, híp mắt nhìn cô.
“Đừng tức giận, người ta cũng không dám chắc là anh mà, rõ ràng là đang ở cùng nhau, muốn tặng cái gì thì cứ tặng trực tiếp không phải xong rồi sao.
”
Bây giờ Diệp Du Nhiên cũng đã không sợ dáng vẻ tức giận của anh nữa rồi.
Cô kéo lấy cánh tay anh, lấy tấm thiệp giấu trong người ra, vui mừng hỏi anh: “Đây là do anh vẽ sao?”
Mộ Tấn Dương kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, thấy hai mắt cô sáng bừng, hơi mất tự nhiên hỏi: “Thích không?”
Diệp Du Nhiên vội vàng gật đầu: “Vâng! Thế anh có biết vẽ chân dung không? Vẽ em, phải vẽ em cute vào!”
Tải app truyệnhola nhé cả nhà! Mộ Tấn Dương khẽ nhíu mày: “Cute là cái gì?”
“Đáng yêu đó!” Diệp Du Nhiên nói xong cũng cảm thấy lời nói của bản thân không được rõ ràng lắm, bèn chỉ vào hình chibi trên tấm thiệp nói: “Chính là như vậy nè, như vậy rất cute đó!”
Mộ Tấn Dương nhìn vào tấm thiệp, sắc mặt đen thui.
Đây là cách mà anh nghĩ ra sau khi đã cân nhắc một thời gian dài.
Tặng những món đồ quý giá để bày tỏ ý xin lỗi, anh cảm thấy làm như vậy rất thiếu thành ý.
“Anh vẽ thêm một bản lớn hơn nữa có được không?”
“Em muốn làm gì?” Mộ Tấn Dương không trực tiếp trả lời cô, mà cảnh giác hỏi ngược lại.
Diệp Du Nhiên cười tươi: “Đóng khung rồi treo trong phòng ngủ của chúng ta!”
Mộ Tấn Dương khẽ nghẹn lại, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Không được phép nói ‘không’! Phải suy nghĩ kĩ đi nha!” Diệp Du Nhiên nói xong liền chạy nhanh lên tầng, vui vẻ như một cô gái nhỏ.
Cho dù ban đầu anh còn cảm thấy cách này không được ổn thỏa cho lắm, nhưng thấy Diệp Du Nhiên vui vẻ như vậy, anh cảm thấy đề nghị treo tranh lên phòng của cô cũng không khó tiếp nhận cho lắm.
Dù sao ngoại trừ anh và Diệp Du Nhiên, cũng không có ai đến phòng ngủ của bọn họ
Mộ Tấn Dương phải tốn đến vài ngày mới vẽ xong.
Mấy ngày này, Diệp Du Nhiên ân cần bưng trà, rót nước, nấu cơm cho anh, chuyển mình một cái liền trở thành một người vợ hiền dịu đảm đang.
Có điều, đồ ăn mà cô nấu…
Mộ Tấn Dương gắp một miếng cho vào trong miệng, nhai hai lần một cách dứt khoát, sau đó không đổi sắc mặt nuốt xuống.