Chương 489:
Diệp Du Nhiên nhìn vào cô gái hoạt hình tóc dài trên bìa cuốn sách vài giây rồi nghiêng đầu qua nhìn Mộ Tấn Dương: “Anh có thể vẽ cô gái trên trang bìa này ra không?”
Mộ Tấn Dương lạnh lùng liếc cô một cái rồi xê sách qua bên cạnh, tiếp tục che mặt của Diệp Du Nhiên lại.
Cái biểu tình giận dỗi đó cũng thật là rõ ràng a.
Diệp Du Nhiên mặt dày xê trái xích phải, nhưng lúc nào cũng bị Mộ Tấn Dương thành công chặn lấy.
Cuối cùng cô cũng hết kiên nhẫn rồi mà quay người đi vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Diệp Du Nhiên tắm xong bước ra, nhìn thấy trên tay của Mộ Tấn Dương đã thay một quyển sách khác.
Lúc cô lên cấp ba, cô rất là thích đọc loại tạp chí này, mỗi tháng sẽ ra hai tập, cô lúc nào cũng sẽ đặt hàng cho cả năm luôn.
Mà cuốn tạp chí trên tay Mộ Tấn Dương, chính là cùng một bộ với số tạp chí trước đây.
“Anh thích xem cái này sao?”
Diệp Du Nhiên lau lau tóc và tò mò đi tới.
Lúc cô nghiêng đầu qua để nhìn vào tạp chí thì Mộ Tấn Dương liền đưa bàn tay to lớn của mình ra để chặn đầu cô lại, không cho cô xem.
Diệp Du Nhiên bĩu môi trừng anh.
Thanh âm nhẹ như mây của Mộ Tấn Dương vang lên: “Lớp trưởng năm lớp 10 có còn liên lạc không?”
“Gì cơ?” Vẻ mặt của Diệp Du Nhiên đầy mờ mịt,
Tự dưng khi không nhắc đến lớp trưởng năm lớp 10 của cô làm gì chứ.
Đôi mắt của Mộ Tấn Dương híp lại, khoé môi nhếch lên như có như không, giống như là đang cười lạnh vậy.
Diệp Du Nhiên rùng mình.
“Bộ dạng hôm nay khi lớp trưởng chạy đua tiếp sức đẹp trai chết đi được…”
“Hôm nay lớp trưởng tìm mình để thu quỹ lớp, cười lên đẹp trai quá đi a…”
“…”
Mới nghe câu đầu thì Diệp Du Nhiên còn cảm thấy kỳ lạ, nghe đến câu thứ hai thì cô tức tốc hiểu rồi.
Cô đi tới định giật quyển tạp chí trong tay Mộ Tấn Dương với sắc mặt lúng túng: “Sao anh lại tuỳ tiện lục đồ của người khác thế!”
Bây giờ cô xấu hổ muốn chết đi rồi a.
Lúc đi học, thỉnh thoảng cô lại len lén lấy tạp chí ra xem, sau đó nghĩ ra cái gì rồi lại thuận tay viết vào tạp chí luôn.
Bao nhiêu năm qua đi rồi, cô cũng quên mất tiu.
Không ngờ hôm nay lại bị Mộ Tấn Dương nhìn thấy.
Bạn lớp trưởng năm lớp 10 đó, năm lớp 11 đã chuyển trường rồi, có quỷ mới nhớ cậu ta trông như thế nào chứ đừng nói là liên lạc.
Mộ Tấn Dương một tay giơ cao cuốn tạp chí lên, còn một tay thì siết chặt Diệp Du Nhiên đang xông vào lòng mình, ánh mắt mang đầy vẻ thanh lãnh: “Của anh là của em, của em cũng là của anh.
”
Anh đang chơi líu lo lẹo lưỡi à? Cái gì mà của em của anh chứ!
Diệp Du Nhiên giãy dụa trong vòng tay anh: “Anh đưa cho em!”
Đôi con ngươi của Mộ Tấn Dương chợt trầm lại, khoé môi mỏng khẽ mấp máy: “Được, cho em.
”
Nói xong anh liền ném cuốn tạp chí ra ngoài.