Chương 495:
Đến khi Diệp Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương lên xe cấp cứu, Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương cũng đi theo Diệp Thành đến văn phòng.
Diệp Thành ngồi ở đối diện nhìn Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương với sắc mặt không có chút hối cải nào kia, lại thêm chuyện lúc trước nên sự giận dữ trong lòng ông ta càng tăng thêm gấp bội.
Ông ta đưa tay ném ly trà ở trên bàn đối diện xuống đất rồi giận dữ nói: “Các người nói đi, chuyện này là sao!”
Diệp Du Nhiên không biết Mộ Tấn Dương và Huỳnh Tiến Dương rốt cuộc là đã xảy ra mâu thuẫn gì với nhau, cô nghĩ ngợi cả nửa ngày rồi chỉ đành mở miệng nói: “Tiền thuốc men bọn con sẽ trả.
”
“Nhà họ Huỳnh thiếu chút tiền thuốc men của chúng bây sao?” Diệp Thành giận quá hoá cười.
“Vậy thì sao đây? Không lẽ muốn ra toà kiện tụng?”
Diệp Du Nhiên nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt lộ ra sự xỏ lá hiếm có.
Bộ dạng như kiểu ‘Ông muốn gì tôi cũng không sợ đâu’.
Diệp Thành tức đến phát run: “Các… các người tự đi tìm người nhà họ Huỳnh xin lỗi đi, nếu như bọn họ không chịu tha thứ thì các người cũng đừng mơ về nhà họ Diệp nữa.
”
Nói giống như là cô muốn về nhà họ Diệp lắm vậy.
Diệp Du Nhiên còn chưa kịp cất lời phản bác thì Mộ Tấn Dương nãy giờ vẫn im lặng đã giành nói trước: “Không được.
”
“Cậu đánh người mà còn ở đây nói lý sao?” Diệp Thành đứng dậy vỗ tay vào bàn.
Sắc mặt của Mộ Tấn Dương vẫn điềm tĩnh, ánh mắt nghiêm túc: “Giống như ông Diệp thôi, trước giờ ông chưa hề thực hiện nghĩa vụ của một trưởng bối, mà chỉ toàn muốn lấy quyền của trưởng bối ra lộng hành, bản thân ông cũng không phải một người nói đạo lý thì có tư cách gì phê phán người khác?”
Diệp Thành cả đời này luôn cho là mình thông minh, nhưng bây giờ lại bị Mộ Tấn Dương nói tới á khẩu.
“Về chuyện này thì tôi chỉ thừa nhận một điều, Huỳnh Tiến Dương đích thực là do tôi đánh, còn về xin lỗi thì không được, cho dù là kiện cáo hay là dùng cách khác để giải quyết thì tuỳ các người.
”
Mộ Tấn Dương nói xong thì kéo Diệp Du Nhiên đi ra ngoài.
Nhìn hai bóng ảnh chuẩn bị đi ra cửa, Diệp Thành tức đến độ cả một hồi lâu mới thốt lên được hai chữ.
“Khốn kiếp!”
Trả lời ông ta chính là một tiếng đóng cửa lạnh băng.
Diệp Thành bình tĩnh lại một chút sau đó sải bước lớn đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài ông ta liền hét lớn: “Chặn bọn chúng lại cho ta!”
Mộ Tấn Dương và Diệp Du Nhiên bước đi không nhanh, lúc này hai người mới ra tới đại sảnh, người làm nghe thấy lời của Diệp Thành thì lập tức đi kêu vệ sĩ.
Diệp Du Nhiên dựa vào Mộ Tấn Dương, cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thành đang chạy từ trên lầu xuống rồi lại quay đầu nhìn qua hướng đám vệ sĩ đang chạy tới bao vây cô và Mộ Tấn Dương.
Hình ảnh này quen thuộc quá.
Trái tim của cô lạnh lẽo như băng tuyết.
“Ông nội đây là muốn kêu người đánh chúng con để trút giận cho Huỳnh Tiến Dương sao?”
“Nếu như các người không chịu xin lỗi thì ta cũng chỉ có thể ra hạ sách như vậy thôi.
” Diệp Thành cười lạnh.
Diệp Du Nhiên luôn nghĩ Mộ Tấn Dương là một người ra vẻ đạo mạo, bề ngoài là một kiểu, bên trong lại là một kiểu.
Nhưng đến bây giờ, cô mới phát hiện thì ra mỗi người ra vẻ đạo mạo đều có khác nhau.