Chương 535:
Thịt Bò giống như nghe hiểu, chớp mắt nhìn anh, sau đó quẫy đuôi đi về ổ chó của mình.
Mộ Tấn Dương đi xuyên qua đại sảnh, trực tiếp đi tới phòng ăn, để cái hộp lên trên bàn ăn, quay ra thì thấy Thịt Bò đang cào bát thức ăn của nó rồi chạy lại.
Nó đem bát đựng đồ ăn của nó đến chỗ Mộ Tấn Dương, kêu “ư ử” dưới chân anh…
Mộ Tấn Dương nháy mắt ngộ ra, lông mày cũng giãn ra một chút, thần sắc dịu đi vài phần: “Ngoan, đây là không phải bữa tối của mày, ngày mai làm đồ mày có thể ăn được.
”
Thịt Bò vểnh tai, tha cái bát của nó về chỗ cũ.
…
Thấy tầng một không có ai, Mộ Tấn Dương trực tiếp đi lên tầng.
Bước vào phòng ngủ thì nhìn thấy phòng tắm đang đóng, bên trong có ánh đèn.
Anh đi đến trước cửa phòng tắm, gõ cửa, gọi tên của Diệp Du Nhiên.
“Diệp Du Nhiên?”
“…” Không có tiếng trả lời.
“Đã ăn tối chưa?”
“…” Vẫn không có ai trả lời.
Tức giận rồi?
Mộ Tấn Dương nhướn mày, giọng nói trầm thấp vài phần: “Còn không nói chuyện thì tôi xông vào đấy, em biết có khóa cửa cũng không cản được tôi.
”
Nói xong, anh không nhịn được mà cau mày, phòng tắm trong phòng ngủ tại sao phải khóa cửa? Thiết kế này một chút cũng không có nhân tính hóa.
Diệp Du Nhiên ở trong đó cả nửa ngày lại bị một câu đó của Mộ Tấn Dương đánh bại.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể để em yên tĩnh ngâm mình được không?”
Phiền chết đi được! Không về cũng phiền, về rồi cũng phiền!
Mộ Tấn Dương hình như không có nghe ra ngữ khí không nhẫn nại của cô, vẫn cứ hỏi: “Đã ăn tối chưa?”
“Ăn rồi!” Diệp Du Nhiên bực mình liền gào lên.
Mộ Tấn Dương một chút cũng không nghe ra sự phẫn nộ trong đó, lại hỏi cô: “Kết quả kiểm tra đâu? Em để ở đâu rồi?”
Diệp Du Nhiên không lớn giọng nữa, lấy đâu ra kết quả kiểm tra, cô căn bản không có đi kiểm tra.
Cô mãi không trả lời, Mộ Tấn Dương cũng không có tiếp tục hỏi, hình như đã rời đi rồi.
Diệp Du Nhiên ngây ra một lâu, tắm rửa xong thì ra ngoài.
Khi cô bước ra từ phòng tắm, nhìn quang phòng thì phát hiện Mộ Tấn Dương không có ở đây.
Anh đi đâu rồi?
Diệp Du Nhiên đang hoài nghi thì một giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Bữa tối đã ăn cái gì?”
Diệp Du Nhiên sau khi ngây ngốc trong thời gian ngắn, lập tức trả lời: “Cơm.
”
“Tương ớt trong tủ lạnh đâu? Đi đâu rồi?”
Ánh mắt thâm trầm của anh dạo quanh người của cô.
Diệp Du Nhiên đứng ở cửa nhà tắm, tầm mắt bị cản trở cho nên mới không có nhìn thấy Mộ Tấn Dương đang đứng trước cửa sổ chạm đất.
Nghe anh hỏi đến tương ớt, do Mộ Tấn Dương ở trong lòng cô có sức uy hiếp nhất định, cô mặc dù nói với bản thân chuyện này không có gì đâu, nhưng mà vẫn có chút lo lắng.