Mộ Tấn Dương lôi kéo cô về tới phòng ngủ.
“Đi tắm đi.
”Mặc dù anh nói như vậy, nhưng cánh tay đang lôi kéo Diệp Du Nhiên lại không hề buông ra.
Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua anh vẫn chưa buông tay mình ra, mở miệng nói: “Vậy anh buông tay của em ra trước đi.
”Mộ Tấn Dương chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Diệp Du Nhiên không hiểu rõ được thâm ý bên trong ánh mắt của anh, một lát sau mới nghe anh nói: “Chúng ta chuyển về chung cư ở đi.
”“Chuyển về chung cư?” Trong giọng nói của Diệp Du Nhiên mang theo vẻ kinh ngạc, nhưng gương mặt của cô lại sáng ngời.
Thần sắc của Mộ Tấn Dương có chút ngưng trọng, trong lòng hơi động: “Ừm, nếu như em đồng ý thì chúng ta liền chuyển về bên đó đi.
”Anh đưa tay gạt lấy sợi tóc đang rủ xuống bên trán cô ra sau tai, động tác rất đơn giản, nhưng lại không khó có thể phát hiện được sự trân trọng và cẩn thận.
Anh rất biết nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện, huống gì đã ở chung với Diệp Du Nhiên lâu như vậy.
Lúc trên bàn ăn, anh đã cảm thấy cô không có khẩu vị, nhưng lại miễn cưỡng mình cứ ngồi ở nơi đó mà ăn.
Bởi vì anh đau lòng nên không nỡ để cô nhận lấy chút ấm ức nào, làm sao có thể chịu được cô vì người khác mà làm oan chính mình.
Dù cho người kia là ông ngoại ruột của anh thì cũng không được.
Ánh sáng trong mắt Diệp Du Nhiên rất nhanh liền biến mất, cô lắc đầu nói: “Không cần đâu.
”Trần Úc Xuyên vừa mới chuyển đến đây, sao cô có thể dọn ra ngoài với Mộ Tấn Dương được? Nếu như làm như vậy, không phải rõ ràng là đang nhằm vào Trần Úc Xuyên sao.
Cho dù có nói như thế nào thì Trần Úc Xuyên cũng là ông ngoại của Mộ Tấn Dương, Trần Úc Xuyên không thích cô, nhắm vào cô, đây đều là chuyện thường trong cuộc sống.
Ngay cả bản thân cô khi đối mặt với Mộ Tấn Dương, thỉnh thoảng cũng sẽ sinh ra tâm lý tự ti.
Mộ Tấn Dương cẩn thận nhìn cô một lát, nhẹ nhàng nói: “Vậy bây giờ đi tắm trước đi.
”“Ừm.
” Diệp Du Nhiên nhẹ gật đầu, mỉm cười sáng lạn với Mộ Tấn Dương.
Cô biết Mộ Tấn Dương gợi ý đến chuyện về chung cư sống cũng là vì lo lắng cho tâm trạng của cô.
Có lẽ là cô quá tham lam và ích kỷ, Mộ Tấn Dương đối xử với cô đã đủ tốt, nhưng cô lại giống như được yêu mà lại càng yêu cầu xa vời.
Mộ Tấn Dương nhìn nụ cười của Diệp Du Nhiên, lo lắng nơi đáy lòng cũng giảm đi.
Mấy ngày nay cũng chưa từng thấy cô mỉm cười như vậy với anh.
Anh khó mà kiềm chế được kéo cô vào trong ngực, trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng, sau đó mới thỏa mãn mà buông cô ra.
Nhìn Diệp Du Nhiên chạy trối chết vào phòng tắm, anh mới kéo cửa phòng bước ra ngoài.
…Mộ Tấn Dương đến thư phòng không bao lâu, Trần Vu đã bước vào.
“Cậu chủ.
” Trần Vu vừa bước vào cửa liền cung kính gật đầu.
Mộ Tấn Dương ngẩng đầu lên từ một đống tài liệu, liếc nhìn Trần Vu: “Đưa cho tôi báo cáo kiểm tra sức khỏe.
”.