“Hửm?” Diệp Du Nhiên không rõ đầu cua tai nheo ra sao.
“Em nhìn thẳng vào mắt anh đây này, rồi nói thật cho anh biết, em muốn về đó à?” Đôi mắt đen láy, đầy vẻ lạnh lùng của anh dán chặt vào người cô.
Nhìn thấy ánh mắt ấy của anh, cô không có can đảm để nói dối nữa.
Diệp Du Nhiên hé môi thì thào: “Không muốn…”Cô không thích một chút nào, vốn dĩ nơi đó chỉ thuộc về riêng mình cô và Mộ Tấn Dương mà thôi, nhưng bây giờ lại rợp bóng người hầu, còn thay đổi nhiều đồ dùng trong nhà đến như vậy.
Càng không thích ba bữa cơm trong ngày đều là món Tây.
Cố Hàm Yên sống trong căn nhà ấy, cô cũng không thích nốt.
Nhưng cô lại không thể nói hết những chuyện này với Mộ Tấn Dương được.
Cô cảm thấy bây giờ mình đã thay đổi nhiều rồi.
Trước đây cô không phải là người như vậy, hiện tại, cô sẽ lo lắng nếu mình trải lòng với anh, có làm Mộ Tấn Dương thấy khó xử hay không, cũng lo lắng có phải bản thân mình đã đòi hỏi nhiều quá chăng.
Còn Cố Hàm Yên, Mộ Úc Xuyên.
Mọi chuyện chồng chất lên nhau, đè nặng lên cô, khiến cho cô không sao thở nổi, khiến cô thay đổi, không còn giống với chính mình nữa.
“Nếu đã không muốn thì sao không nói cho anh biết những việc này?”Mộ Tấn Dương hỏi cô, gương mặt anh lạnh lùng như băng tuyết, sự tức giận tích lũy trong ánh mắt, chực tuôn trào.
Mặc dù mọi khi cảm thấy bực mình, anh cũng sẽ nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, nhưng không có lần nào trông có vẻ đáng sợ như bây giờ.
Diệp Du Nhiên không khỏi run rẩy, quay đầu sang chỗ khác, không nhìn vào mắt anh nữa.
Nhưng Mộ Tấn Dương không có ý muốn bỏ qua cho cô, khó khăn lắm mới khơi gợi được đề tài này lên, nếu không nói cho rõ mười mươi thì anh sẽ không chịu thôi.
“Em chỉ…” Diệp Du Nhiên thấy bộ dạng nghiêm khắc của anh mà sợ hãi, lắp bắp nói không nên lời.
“Chỉ cái gì?”Mộ Tấn Dương híp mắt, ánh mắt anh trở nên nguy hiểm.
Rồi tự mình lên tiếng tiếp lời: “Chỉ cảm thấy anh là đồ vô dụng, không thể điều tiết, không thể xử lý ổn thỏa chuyện này, phải để vợ mình chịu cảnh ấm ức, bấm bụng bỏ qua để giữ giữ cho thiên hạ thái bình!”Giọng điệu của Mộ Tấn Dương hết sức nghiêm khắc, nhưng lời nói của anh lại làm Diệp Du Nhiên kinh ngạc.
Gần như cô có thể thấy đỉnh đầu Mộ Tấn Dương bốc khói, nhưng bộ dáng đấy của anh lại làm Diệp Du Nhiên cảm thấy đáng yêu một cách lạ lùng.
Cô cầm đũa lên, chọc vào chén cơm rồi nói: “Em chưa từng nghĩ thế…”Sao cô có thể nghĩ Mộ Tấn Dương là kẻ vô dụng cho được…Trong lòng cô, Mộ Tấn Dương là một người không gì không làm được.
“Nếu em chưa từng nghĩ như vậy, thế thì tại sao lại dối lòng mà nói rằng ‘muốn trở về’ kia chứ?” Giọng điệu của anh rất hùng hổ, phải hỏi cho ra ngô ra khoai mới chịu thôi.
Một Mộ Tấn Dương thế, làm cho Diệp Du Nhiên không chống đỡ nổi.
“Em…”Cô từng muốn hiểu thêm về con người anh, nhưng đến khi gặp người thân của anh, cô mới biết rằng bản thân mình đúng là một người rất ích kỷ.
.