“Vốn dĩ tôi chỉ nghĩ xuất thân của cô thấp mà thôi, thật không ngờ quá khứ của cô lại kinh khủng đến nhường này.
”Như có một tầng sương lạnh giá phủ trên gương mặt của Mộ Úc Xuyên, ông ta tức giận, trừng mắt nhìn cô.
Diệp Du Nhiên cầm xấp giấy bị ông ta quăng xuống mặt bàn lên, lật từng trang một để đọc.
Đến lúc đọc xong trang cuối cùng, bàn tay cô không khỏi siết chặt lại, khớp ngón tay trắng nhợt.
Xấp giấy mà Mộ Úc Xuyên đưa cho cô không phải thứ gì khác, mà là những tư liệu có liên quan đến cô.
Viết về những năm cô còn học cấp ba, Diệp Yến Nhi đổ oan cô mang thai, vu vạ cái chết của Từ Du Nhiên có liên quan đến cô, còn có cả việc cô ném chai nước suối không vào người phóng viên trong buổi họp báo…Thật ra trong tất cả mọi chuyện, cô đều là nạn nhân, cũng là người vô tội nhất.
Đến cuối cùng, hết thảy lời vu vạ đều đã được giải quyết rõ ràng.
Nhưng đến bây giờ, Mộ Úc Xuyên lại lật chuyện cũ lên, coi đó như vũ khí bén nhọn để tấn công cô.
Đôi mắt sắc sảo của Mộ Úc Xuyên híp lại, ánh mắt tựa như dao, phóng thẳng lên người Diệp Du Nhiên: “Không còn gì để nói nữa, đúng không?”Diệp Du Nhiên đặt xấp giấy đang bị siết chặt trong tay của mình xuống.
Đợi đến khi Mộ Úc Xuyên nói dứt lời, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Úc Uyên với đôi mắt trong trẻo: “Hôm nay ông Mộ qua nhà cháu là vì mục đích này ư?”“Cô Diệp, thân là ông ngoại của Mộ Tấn Dương, tôi phải chịu trách nhiệm với tương lai của nó, cần phải kéo nó ra khỏi sai lầm, đưa nó về con đường đúng đắn, về chuyện này, hy vọng cô có thể hiểu cho tôi.
”Mộ Úc Xuyên nói với vẻ đây là chuyện hiển nhiên, đến giọng điệu của ông ta cũng giống hệt với lần đầu tiên gặp mặt Diệp Du Nhiên.
Nhưng mà, ở thời điểm này, Diệp Du Nhiên hoàn toàn không bất lực và ôm cái suy nghĩ như lần đầu tiên gặp mặt ấy nữa.
“Ông Mộ, cháu xin lỗi ông nhiều, e là cháu không thể nào hiểu được.
”Ánh mắt Diệp Du Nhiên trở nên lạnh lùng, mấy ngày nay, chỉ cần có thể tránh né là cô luôn tìm cách tránh gặp mặt Mộ Úc Xuyên, ráng hết sức để không nổi nóng với ông ta.
Nhưng mà, hiện giờ, cô không thể nuốt nổi cơn giận vào lòng nữa.
“Một con nhóc xuất thân thấp kém, tóc dài óc ngắn, may mà người cô gặp được là tôi, chứ bằng không…”Ánh mắt Mộ Úc Xuyên trở nên hung ác, ông ta hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nói cho hết câu.
Diệp Du Nhiên nhếch môi, nở nụ cười nhạt.
“Những lời ông nói cũng là những gì cháu muốn nói, may mà hôm nay ông Mộ đến gặp cháu, nếu như là người khác, có thể cô ấy sẽ không giữ được bình tĩnh mà tiếp tục nói chuyện với ông đâu.
”Diệp Du Nhiên vừa dứt lời, sắc mặt Mộ Úc Xuyên đã thay đổi, ông ta không ngờ Diệp Du Nhiên sẽ đáp lại ông với thái độ “ngang ngược” như vậy.
Diệp Du Nhiên cũng không quan tâm đến sắc mặt ông ta mà tiếp tục nói: “Nếu ông Mộ đã điều tra đến những chuyện xảy ra trong quá khứ của cháu, thì chắc là ông cũng đã hiểu được ngọn nguồn mọi việc rồi, cháu trong sạch hơn bất cứ người nào khác.
Trong hết thảy mọi chuyện, cháu đều là người bị hại, nhưng mà ông Mộ, hôm nay ông lại đem những thứ này ra để nói quá khứ của cháu kinh khủng…”“Ông làm như vậy thì có khác gì với những kẻ đã vu oan giá họa cho cháu không? Bởi vậy, cháu thật sự không hiểu nổi, rõ ràng ông đã biết sự thật là như thế nào nhưng tại sao lại ông lựa chọn che kín đôi mắt mình như vậy, hơn nữa, ông có dám bảo đảm chưa từng có những chuyện như vậy xảy ra trong gia tộc Mogwynn hay không?”.