Bởi vì khi nãy, sau khi Mộ Úc Xuyên qua nhà tìm cô, bị lời lẽ của cô làm cho tức giận nên mới không khỏe ư?“Nếu ông cụ thấy không khỏe trong người, đêm nay anh nên ở bên đó chăm sóc ông mới phải chứ.
”Mộ Tấn Dương nghe thấy thế, lông mày nhíu chặt lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn cô.
Chiếc áo đang khoác trên người cô rất rộng rãi, cơ thể gầy nhom của cô bị bao bọc bên trong, mái tóc dài để xõa trên vai.
Cô rũ mắt xuống, đôi lông mi cong vuốt như hình chiếc quạt in bóng xuống làn da dưới mí mắt, nước da trắng như tuyết, đôi môi xinh xắn, chiếc cằm hơi nhọn.
Cho dù cô để mặt mộc, không hề trang điểm già cả cũng khiến lòng anh xao xuyến không nguôi.
Chỉ có điều… sao cô lại ốm như vậy?Mộ Tấn Dương phớt lờ câu hỏi của cô mà cất tiếng hỏi: “Muốn ăn thêm chút gì nữa không?”Rõ ràng gần đây cô ngủ rất ngon giấc, ăn cũng không ít, sao lại ốm đi rồi?“Em chuẩn bị đi ngủ, không ăn nữa đâu, để khỏi phải tạo thêm gánh nặng cho dạ dày.
” Diệp Du Nhiên mỉm cười với anh rồi quay về giường.
Sắc mặt Mộ Tấn Dương cứng đờ, đột nhiên mất sạch hết khẩu vị.
Lại vài ngày nữa trôi qua.
Khẩu vị của Diệp Du Nhiên càng lúc càng trở nên tệ hại, cứ hay ăn hai muỗng rồi lại thấy buồn nôn, may mà mấy ngày gần đây Mộ Tấn Dương tương đối bận rộn.
Có thể vì sắp đến đến kỳ nghỉ phép, công ty còn một đống việc đang chờ xử lý, ngày hôm sau Mộ Tấn Dương lại về trễ hơn ngày hôm trước.
Mà vào buổi sáng, Diệp Du Nhiên lại dậy trễ, lúc cô tỉnh giấc, trong phòng chỉ còn lại mỗi một mình mình cùng với đồ ăn sáng mà Mộ Tấn Dương đã chuẩn bị sẵn cho cô mà thôi.
Bởi thế, mặc dù hai người họ sống chung nhà, nhưng số lần gặp mặt đã ít rồi lại càng ít ỏi hơn.
Diệp Du Nhiên nhìn những món ăn được nấu nướng tỉ mỉ, đang nằm trên bàn ấy, ăn một ít rồi đem đi đổ hết.
Bởi vì lần nào cô cũng làm như vậy nên Mộ Tấn Dương không phát hiện ra việc cô không ăn uống đầy đủ.
Vào lúc này, điện thoại của cô chợt đổ chuông.
Diệp Du Nhiên bắt máy, giọng nói tràn trề sức sống của An Hạ vang lên ở đầu dây bên kia: “Du Nhiên, đi dạo phố với tớ đi, mai là tớ về nhà ăn tết rồi…”“Cậu nghỉ tết rồi hả?” Diệp Du Nhiên nghe cô ấy nói thế, gương mặt thoáng có vẻ ngạc nhiên.
An Hạ nghe thấy thế, giọng nói có vẻ bất lực: “Bà Mộ ơi, hai ngày nữa là đến giao thừa rồi đó, cậu không biết thật đấy à?”“…” Đúng là cô không để ý thật.
Thấy Diệp Du Nhiên không nói gì, An Hạ bèn biết ngay là cô không hề để ý đến ngày tháng.
“Đợi gặp nhau rồi nói tiếp, hẹn nhau ở khu mua sắm nhé, hôm nay là ngày dạo phố cuối cùng trong năm của bọn mình đó, cậu không được đến trễ đâu.
”Vẫn còn chưa phát âm xong chữ cuối cùng, An Hạ đã vội vàng cúp máy.
Diệp Du Nhiên phì cười, cô sửa soạn đơn giản rồi đi ra ngoài.
Lúc cô đến khu mua sắm, An Hạ đã đợi sẵn từ trước rồi.
An Hạ mặc áo lông vũ trắng, trên đầu đội nón lông , trông cô ấy có vẻ hết sức sáng sủa và tràn trề sức sống.
.