Cho dù ông ta không nhúng tay vào, chuyện đến bây giờ, cũng khó có thể đảm bảo sẽ không có những biến số khác.
Ông ta đã sống hơn nửa đời người, tâm tư của một cô gái trẻ như Diệp Du Nhiên, cũng xem như có thể tìm ra một con đường nhỏ.
Thân phận của Mộ Tấn Dương bày ra ở đó, anh đã được định sẵn phải là một người đứng ở nơi cao.
Mộ Úc Xuyên cố tình nhắc đến khiến thân phận của Mộ Tấn Dương bị lộ ra, chính là muốn Diệp Du Nhiên nhận thức được thân phận của Mộ Tấn Dương lớn đến mức nào, để cô nhận ra cô và Mộ Tấn Dương giống như bùn và mây.
Sau đó từng bước ăn mòn sự tự tin của Diệp Du Nhiên, căn bản không cần ông ta ra tay, Diệp Du Nhiên sẽ tự mình rời đi.
“Tôi đi trước.
”Mộ Tấn Dương không nói nhiều, đứng dậy đi ra ngoài.
“Bá tước….
” Mộ Chính thấy vậy, thận trọng bước lên phía trước, gọi Mộ Úc Xuyên một tiếng.
Mộ Úc Xuyên xua tay: “Không cần quan tâm đến nó, người trẻ tuổi, cần phải trải nghiệm nhiều hơn.
”Mộ Tấn Dương vừa đi ra khỏi phòng bao, liền gọi điện thoại cho Diệp Du Nhiên, đúng như dự đoán, điện thoại không có người nhận.
Tức giận rồi?Mộ Tấn Dương mím chặt môi, khuôn mặt không vui bước vào thang máy.
Một giây sau, điện thoại của anh lại vang lên, trên khuôn mặt anh lại hiện lên sự vui mừng vì nghĩ là Diệp Du Nhiên gọi điện thoại đến.
Lấy điện thoại ra, phát hiện là Cố Hàm Yên gọi điện đến, ánh mắt có chút lạnh lùng, nhưng vẫn nhận điện thoại.
Giọng nói của Cố Hàm Yên rất lo lắng: “Tấn Dương, anh đang ở đâu, ông ngoại, ông ấy đột nhiên ngất xỉu….
”“Anh qua ngay.
”Mộ Tấn Dương bỏ lại một câu, sau đó liền cúp điện thoại.
….
Lúc Diệp Du Nhiên tỉnh lại, cả người đều cảm thấy mê man khóc chịu.
Cả người kiệt sức không thể đứng dậy được, ngay cả lật người qua, cũng mệt đến mức thở không ra hơi.
Cô quan sát xung quanh, một căn phòng rất xa lạ, mượn ánh đèn trên đầu giường cô mới có thể nhìn rõ, căn phòng này rất lớn.
Nhưng ánh sáng từ đèn ngủ quá yếu, phía bên kia căn phòng vẫn rất tối.
“Tỉnh rồi?”Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc từ một góc tối của căn phòng truyền đến.
Diệp Du Nhiên vội vàng định thần lại, ký ức cũng trở lại.
Cô nhìn phía bên kia của căn phòng sau đó hét lên: “Huỳnh Tiến Dương!”Căn phòng rất lớn, cô không thể nhìn thấy lúc này Huỳnh Tiến Dương đang ở đâu, chỉ có thể gọi tên anh ta một cách bừa bãi.
“Không cần lo lắng.
”Giọng nói của Huỳnh Tiến Dương to hơn, giống như đang đi về phía này.
Diệp Du Nhiên nheo mắt lại, lúc này mới nhìn ra một bóng dáng màu đen, cùng một đốm lửa nhỏ trên tay anh ta.