Diệp Du Nhiên thấy phản ứng của người này, nhịn không được cười, lễ phép gật gật đầu với anh ta, tiếp tục đi ra ngoài.
…Vừa tới ngoài sân bay, điện thoại của Diệp Du Nhiên đã vang lên.
Cô vươn tay vén tóc, mới nhận điện thoại: “Alo, tôi là Diệp Du Nhiên.
”“Cô Diệp, tôi là người phía Hải Nguyệt phái tới để đón cô, tôi bây giờ đang ở…”Diệp Du Nhiên hời hợt ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái giơ bảng “Công ty TNHH truyền thông văn hóa Hải Nguyệt”Trên mặt cô lóe lên kinh ngạc, sau đó bèn cắt ngang lời cô ấy: “Tôi nhìn thấy cô rồi, tôi đang ở hướng bảy giờ của cô, mặc váy liền đỏ, tóc dài…”“Ở đâu?” Cô gái quay đầu nhìn về phía Diệp Du Nhiên, ánh mắt rơi trên mặt cô, sau đó lại nhanh chóng dời đi, lập tức nghi hoặc mở miệng: “Cô Diệp, tôi không nhìn thấy cô?”“…”Diệp Du Nhiên đè xuống tính tình, trực tiếp cúp điện thoại, đi nhanh về phía cô gái: “Chào cô, tôi là Diệp Du Nhiên.
”“A…Tôi, tôi là Lê Bách Lạc.
” Cô gái run rẩy giơ tay về phía Diệp Du Nhiên, đáy mắt kinh ngạc không trốn khỏi ánh mắt Diệp Du Nhiên.
Hai người chỉ bắt tay một giây, Diệp Du Nhiên bèn lập tức buông ra, xét thấy tấm bảng đó của Lê Bách Lạc quá ngốc, cô không muốn bị vây xem ở đây, mở miệng hỏi cô ấy: “Cô lái xe đến sao?”“A, đúng đúng đúng! Tôi lái xe công ty tới, xe ở bên kia.
”Lê Bách Lạc nói rồi, bèn chỉ chỉ một phương hướng.
“Chúng ta đi qua.
” Diệp Du Nhiên nhìn Lê Bách Lạc một cái, đi qua hướng cô ấy chỉ.
Cô mang giày cao gót, Lê Bách Lạc mang giày đế bằng, nhưng vẫn có chút không theo kịp bước chân cô.
Diệp Du Nhiên nghiêng đầu nhìn Lê Bách Lạc sửa soạn như học sinh, hơi nhíu mày.
…Về tới trong xe, Diệp Du Nhiên mới hỏi Lê Bách Lạc: “Trước đó rõ ràng nhìn thấy tôi rồi, tại sao nói không nhìn thấy?”Lê Bách Lạc đang chuẩn bị khởi động xe, nghe Diệp Du Nhiên hỏi như vậy, ngượng ngùng mở miệng: “Người trong công ty đều đoán, tổng thanh tra chấp hành tập đoàn phái xuống nhất định là…bậc thím…”Cô ấy không nghĩ tới lại là một đại mỹ nữ siêu cấp!“Họ nói gì thì cô tin đó?” Diệp Du Nhiên hơi nhíu mày, không quá thích tính cách bộp chộp này của Lê Bách Lạc.
“Lời đàn anh nói, thường đúng hơn một chút…” Lê Bách Lạc cũng cảm thấy Diệp Du Nhiên hình như không quá thích cô ấy, giọng nói bất giác nhỏ lại.
Diệp Du Nhiên nghe vậy, chỉ gật gật đầu, không nói gì nữa.
Lê Bách Lạc vừa nhìn thì biết là thực tập sinh vừa tốt nghiệp, ở trong công ty chiến đấu, lời của đàn anh chính là thánh chỉ.
…Sân bay cách công ty có chút xa, Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn phong cách ngoài cửa sổ quen thuộc, xuất thần.
Thoáng một cái hai năm.
.