Nam Sơn im lặng ra khỏi phòng làm việc, lắc đầu thở dài, mỗi lần đều là như vậy!Nghe thấy tên đồng âm, cũng không quan tâm phương án hợp tác của đối phương không thỏa đáng bao nhiêu, đều là mắt không chớp đã trực tiếp ký.
Ngoại trừ “u mê không tỉnh” như vậy, tính tình của ông chủ cũng ngày càng tệ, anh ta ngay cả khuyên cũng không dám.
…Nam Sơn ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh tuyệt đối.
Mộ Tấn Dương đặt bút trong tay xuống, cầm điện thoại ra, mở một tấm hình.
Trên hình, chính là Diệp Du Nhiên đang ngủ say.
Hai năm trước, ông ngoại bệnh nặng, Diệp Du Nhiên mất tích, anh hận không thể phân làm hai.
Đợi bệnh của ông ngoại ổn định lại, anh cuối cùng có nhiều sức lực để đi tìm cô, lại phát hiện cô sớm đã không còn ở thành phố Vân Châu.
Cho đến ba tháng sau, mới tìm thấy cô.
Trong vòng hai năm, anh từng nghĩ vô số lần cưỡng ép đưa cô quay về.
Mà mỗi lần, suy nghĩ này vừa nhảy ra khỏi đầu, lại bị anh cứng rắn ép trở lại.
Cô không muốn gặp anh.
Cô đang trốn anh.
Lần anh cách cô gần nhất, chính là đi lướt qua cô.
Cô cúi đầu, bước chân lướt qua bên người anh, sắc mặt lạnh đạm đáng sợ, không phát hiện anh.
Mặc dù anh cũng từng thầm vui mừng cô rất ít kết giao bạn bè, nhưng anh lại phát hiện cô trở thành một người kiệm lời đến như một khúc gỗ.
Cô bình thường mặc dù không nói nhiều, nhưng ít nhất luôn tự tin, lúc giận dỗi với anh, bộ dạng hơi hất cằm trừng mắt nhìn anh, đáng yêu nhất.
“Grr grr.
.
”Rung có điện thoại kéo suy nghĩ của anh trở về.
Là Bùi Chính Thành gọi tới.
Mộ Tấn Dương nghĩ cũng không nghĩ đã trực tiếp cúp.
Anh còn muốn nhìn hình một lát.
“Ông chủ, điện thoại của anh Bùi.
”Mộ Tấn Dương chỉ đành tiếp nhận.
Giọng điệu của Bùi Chính Thành như thường: “Lúc nào về nước?”“Tuần sau.
” Đây là thói quen hai năm nay.
Cho dù bận bao nhiêu, cho dù anh ở đâu, mỗi tuần cố định sẽ về xem Diệp Du Nhiên.
Mặc dù chỉ là xa xa nhìn một cái.
“Thật sự muốn đợi tới tuần sau?” Bùi Chính Thành ở bên kia ồ một tiếng.
Mộ Tấn Dương không nói gì nữa, mà là trực tiếp cúp điện thoại.
“Mẹ nó!” Bùi Chính Thành ở đầu kia mắng điện thoại một câu, rất là không có ý tốt gửi một tấm hình cho Mộ Tấn Dương, sau đó tắt máy.
….