Cô nhìn quanh quất một lượt, gương mặt người nào người ấy đều đượm vẻ mệt nhọc, bèn cất tiếng nói: “Bản kế hoạch mà mọi người nộp kỳ này đều không tệ, tuần này vất vả cho mọi người rồi, hôm nay chúng ta không cần tăng ca nữa, tối nay tôi mời mọi người ăn cơm ở Ngọc Hoàng Cung, ai có người thân thì cứ dắt người thân theo, hy vọng mọi người cho tôi cơ hội được khao mọi người một lần.
”Diệp Du Nhiên vừa dứt lời bèn nở nụ cười tươi tắn, gương mặt cô hoàn toàn tương phản với bộ dạng nghiêm túc trong cuộc họp ban nãy.
Một cô gái trẻ trung xinh đẹp, lúc nở nụ cười vô cùng có sức cảm hóa lòng người.
Có người nhanh chóng phụ họa theo: “Tổng giám Diệp nói gì thế, cô cũng khách sáo quá…”“Phải đấy, đây là việc chúng tôi nên làm mà.
”“Tổng giám Diệp cũng vất vả nhiều rồi…”Nhìn thấy nhân viên liên tục tranh nhau nói cô đã khách sáo rồi, gương mặt Diệp Du Nhiên vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng trong lòng thầm mắng chửi, bọn họ đúng là đồ hồ ly tinh.
Diệp Du Nhiên bật cười: “Cứ quyết định thế nhé, tối nay mọi người đều phải đến đó, bây giờ tan ca trước đi.
”Sau khi trở về phòng làm việc, Diệp Du Nhiên ngồi vào ghế, giơ tay xoa bóp ấn đường.
Cô cũng không muốn lựa chọn Ngọc Hoàng Cung, nhưng nhìn khắp thành phố Vân Châu, nơi sang trọng nhất cũng chỉ có mỗi mình Ngọc Hoàng Cung mà thôi.
Ngọc Hoàng Cung là địa bàn của Mộ Tấn Dương, ở nơi đó khó tránh khỏi việc đụng mặt anh ta.
Từ hôm cô quay trở lại, sau khi chia tay trong bực dọc ở căn chung cư ấy, cô chưa từng gặp mặt hay nghe thấy bất kỳ tin tức gì về anh ta.
Còn tối hôm nay…Quên đi, không nghĩ nữa.
Cô và Mộ Tấn Dương, hẳn là…chỉ có thế mà thôi.
Chín giờ tối hôm nay, ở Ngọc Hoàng Cung.
Diệp Du Nhiên vừa đến trước cửa Ngọc Hoàng Cung đã nhìn thấy Lê Bách Lạc, bèn cất tiếng hỏi cô ấy: “Mọi người đến đủ hay chưa?”Lê Bách Lạc nhìn thấy dáng vẻ khoan thai đến trễ của Diệp Du Nhiên, gương mặt dịu xuống: “Đại đa số mọi người đều đã đến hết rồi.
”“Ừm.
” Ghi lại xem ai đã đến rồi đưa danh sách lại cho tôi.
” Sau khi dặn dò xong, Diệp Du Nhiên di vào trong câu lạc bộ.
Cô cố ý đến trễ một tiếng đồng hồ.
Cô biết có rất nhiều nhân viên trong công ty bất mãn với mình, cô mời bọn họ ăn cơm, mặc dù không đến nỗi không có ai đến, nhưng việc họ đến trễ cũng là chuyện thường tình.
Cô xuất hiện một cách bất ngờ sẽ làm mọi người khó mà phục được, đây cũng là chuyện hết sức bình thường, trước đây cô với Phong Hải đã từng thảo luận chuyện này.
Mà những người không đến, mới là hạng gai góc.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Du Nhiên đã đi đến trước cửa phòng.
Cô đẩy cửa bước vào, trên gương mặt vẫn giữ nụ cười đúng mực, giọng nói nhuốm vẻ áy náy: “Xin lỗi mọi người, để mọi người đợi lâu rồi, trên dường đi xe tôi bị chết máy.
”Mặc dù mọi người biết cô chỉ tìm lý do mà thôi, nhưng đều lắc đầu, nói không sao cả.
Đây cũng là chuyện nằm trong dự tính của Diệp Du Nhiên, cô tiến lên trước, cười tủm tỉm: “Tôi tự phạt ba ly.
”Vừa nói dứt lời bèn uống liền ba ly rượu, rồi mới ngồi xuống.
.