Diệp Du Nhiên càng nghĩ lại càng thấy tức giận không thôi: “Mộ Tấn Dương, anh bị điên à?”Mộ Tấn Dương chợt híp mắt lại, nhìn cô chăm chú.
Không biết anh đang buồn hay đang vui, mà trông như thể đang suy nghĩ điều gì.
Ánh mắt của anh làm Diệp Du Nhiên thấy lúng túng, cô hết sức hy vọng có người đi vào nhà vệ sinh vào lúc bây giờ, để phá tay đi bầu không khí gương gạo này.
Một lát sau, cô nghe thấy giọng nói chứa đầy ẩn ý của Mộ Tấn Dương vang lên: “Đúng vậy, tôi bị điên.
”Hai năm xa cách, tương tư đến điên cuồng.
Tất nhiên anh điên mất rồi.
Chỉ có liều thuốc giải mang tên “Diệp Du Nhiên” mới chữa khỏi bệnh của anh mà thôi.
Diệp Du Nhiên nhíu mày thật chặt, cô không nhìn thấu con người của Mộ Tấn Dương, bộ dạng này của anh rất khác thường.
Cô không muốn nhiều lời với anh hơn nữa, chỉ mong có thể nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí gượng gạo này.
Sau khi bước ra ngoài, cô nhắm thẳng về phía cửa nhà vệ sinh.
Lúc sượt ngang qua người Mộ Tấn Dương, trong lòng cô thấp thoáng chút hy vọng, và cũng thấy hơi căng thẳng.
Nhưng mà, Mộ Tấn Dương không hề cản cô lại, cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Trong khoảnh khắc đó, cô thấy thất vọng vô cùng.
Nhưng, cảm giác thất vọng nhanh chóng tan biết mất.
“Ẳng ẳng.
”Lúc tiếng rên rỉ của Thịt Bò vang lên, nó đã chạy đến bên cạnh Diệp Du Nhiên, mở miệng gặm góc áo cô, cố gắng hết sức để kéo cô về phía Mộ Tấn Dương.
Diệp Du Nhiên trố mắt nhìn Thịt Bò: “Mày…im miệng!”Cô còn nhớ trước đây Thịt Bò rất thích cô, nhưng bây giờ nó lại đi giúp đỡ Mộ Tấn Dương…Hóa ra chó cũng thay lòng đổi dạ!Khi nãy Diệp Du Nhiên còn cảm thấy bản thân mình đã tỉnh rượu rồi, bây giờ chỉ cảm thấy đầu mình đau buốt.
Mộ Tấn Dương cũng nhíu mày nhìn Thịt Bò.
Anh lạnh lùng hừ một tiếng, nhỏ đến mức khó mà nghe ra được, đúng là không uổng công nuôi con chó ngốc này.
Mộ Tấn Dương đút hai tay vào túi quần tây, thờ ơ nói: “Thịt Bò, đi thôi.
”Thịt Bò không những không chịu thả áo Diệp Du Nhiên ra, mà còn quay đầu nhìn về phía Mộ Tấn Dương, giống như đang đòi anh thưởng cho nó.
Mộ Tấn Dương nhếch môi, thấy Diệp Du Nhiên tức giận nhìn mình, mới thong thả nói: “Thịt Bò còn chung tình hơn cả em nữa, nếu nó thích em đến thế thì em với nó cứ mặc sức ôn lại tình xưa đi.
”Vừa dứt lời bèn dựa vào vách tường, nhìn cô đắm đuối.
Diệp Du Nhiên nén lửa giận vào bụng, rống lên với Thịt Bò: “Bỏ ra, không bỏ ra thì chị sẽ giận thật đấy.
”Dường như nó cảm nhận được Diệp Du Nhiên đã tức giận, bèn quay đầu nhìn về Mộ Tấn Dương một lúc mới quyến luyến nhả ra.
Diệp Du Nhiên nhìn xuống góc áo mình, áo cô bị Thịt Bò cắn rách hết hai lỗ….