Anh không ngăn cản Diệp Du Nhiên nữa.
Anh cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không ngờ Diệp Du Nhiên lại có phản ứng lớn như vậy.
Xem ra, bên trong có vấn đề.
Mộ Tấn Dương nhìn hướng Diệp Du Nhiên rời đi, lấy di động ra gọi điện cho Nam Sơn: “Điều tra chi tiết lại những chuyện năm đó.
”Năm đó, rốt cuộc anh đã bỏ lỡ chuyện gì?…Diệp Du Nhiên đi một khoảng xa mới gọi xe taxi.
Trước khi lên xe, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, xác định Mộ Tấn Dương không đi theo mới ngồi vào trong xe.
Cô báo địa chỉ chỗ ở rồi ngửa đầu dựa vào cửa kính xe.
Không biết qua bao lâu, xe ngừng lại.
“Thưa cô, đã tới rồi!”Tài xế tốt bụng nhắc nhở cô, quay đầu lại phát hiện khách hàng nữ trẻ tuổi xinh đẹp kia đã rơi lệ đầy mặt.
Tài xế thở dài, đưa hai tờ khăn giấy cho cô: “Cô à, đừng buồn, mấy tên công tử nhà giàu này, không có ai thật tình cả, cô trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, lúc tìm kiếm đối tượng thì đừng chú trọng tới việc có tiền, có quyền thế hay không, quan trọng là thương cô.
”Bởi vì Diệp Du Nhiên đi ra từ Vịnh Vân Thượng, những người sống ở đó toàn là những kẻ giàu có.
Tài xế thấy cô khóc, thì tưởng cô bị tên công tử nhà giàu nào đó bỏ rơi nên mới an ủi cô như vậy.
Diệp Du Nhiên đưa tay chạm lên mặt, lúc này mới phát hiện trên mặt đã đầy nước mắt.
Cô cúi đầu, nhận lấy khăn giấy tài xế đưa cho, thanh toán tiền xe, vội vàng nói “cám ơn”, rồi nhanh chóng xuống xe.
Thương cô?Trước kia Mộ Tấn Dương cũng rất thương cô.
Nhưng anh không thương cô cho đến cuối.
Ông nội của anh quan trọng hơn so với cô, anh tin tưởng ông ấy nhưng lại không tin tưởng cô.
Ngày hôm nay đi tới tình trạng này, ngay cả dũng khí để hận anh, chỉ trích anh cô cũng không có.
…Diệp Du Nhiên trở lại chỗ ở của mình, nấu gì đó đơn giản để ăn rồi đi ngủ.
Trong lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê, thì nhận được điện thoại của Phong Hải.
“Cậu.
” Diệp Du Nhiên thấy người gọi tới là Phong Hải, vội ngồi dậy.
Giọng của Phong Hải vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng mười năm như một: “Du Nhiên, tình huống bên Hải Nguyệt thế nào rồi?”Diệp Du Nhiên mỉm cười: “Mọi thứ đều ổn, chuyện bên này cháu có chừng mực, cậu đừng lo cho cháu, lần trước bảo cậu tới bệnh viện kiểm tra, cậu đã đi kiểm tra chưa?”Sống cùng với Phong Hải hai năm, Phong Hải đã giúp đỡ cô rất nhiều, cho dù người lạnh lùng hơn nữa cũng sẽ bị lay động.
“Cậu biết rồi, lát nữa cậu sẽ đi.
”Phong Hải nói xong, thì im lặng, tựa như muốn nói rồi lại thôi.
.