Tiết trời đầu xuân, Mộ Tấn Dương vẫn mặc bộ vest đen, bộ đồ đen khiến anh càng thêm thâm trầm, lạnh lùng.
Cả người đứng ở ngã tư đường trong làn sương sớm thưa thớt, lộ ra vài phần trống vắng, hiu quanh.
Đặc biệt, sắc mặt của anh thoạt nhìn rất tiều tụy.
Diệp Du Nhiên khẽ cong ngón tay, đây là động tác trong vô thức của cô lúc cô lúng túng.
Đối mặt với Mộ Tấn Dương như vậy, cô cảm thấy lúng túng.
Mộ Tấn Dương khẽ liếc cô, đặt tay vào túi quần, ánh mắt nhìn về phía cửa hàng bán đồ ăn sáng: “Tôi đến đây để ăn sáng.
”Nói xong, thì chậm rãi bước vào cửa hàng bán đồ ăn sáng.
Trời mới tờ mờ sáng, lại vòng qua non nửa cái thành phố Vân Châu, đặc biệt đến cái cửa hàng nhỏ không nổi tiếng này ăn sáng?Cô đương nhiên sẽ không tin.
…Lúc cô đi theo vào, Mộ Tấn Dương đã gọi đồ ăn sáng xong, đang ngồi một bên yên lặng ăn.
Cho dù là ngồi trong một cửa hàng nhỏ hẹp nhưng lúc anh ăn vẫn toát ra khí thế không giảm như trước.
Bộ dáng bình thản, ung dung kia, giống như thật sự cố ý tới đây ăn sáng.
Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Cô mua hai suất bữa sáng, thanh toán tiền, lúc xoay người thì bắt gặp ánh mắt của Mộ Tấn Dương.
Tầm mắt anh di chuyển xuống dưới tay cô, thản nhiên mở miệng: “Mua nhiều như vậy?”Diệp Du Nhiên trắng mắt nhìn anh: “Cũng không phải một mình tôi ăn, ai cần anh lo!”Nói xong, cô đi ra ngoài.
Sau khi Mộ Tấn Dương nghe thấy lời của cô, sắc mặt thay đổi một cách vi diệu, đứng mạnh lên, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô: “Em đưa ai về nhà?”Lực tay của anh rất lớn, sắc mặt âm trầm dọa người, trong thanh âm lại mang theo chút tức giận.
Trái tim của Diệp Du Nhiên theo bản năng run lên một chút.
Nhưng, sau khi nghĩ lại lời của anh thì sắc mặt trở nên âm trầm.
“Anh nghĩ tôi đưa ai về nhà? Vậy anh đoán xem, có phải là Huỳnh Tiến Dương hay không?” Trong mắt Diệp Du Nhiên tràn đầy sự mỉa mai.
Hóa ra không chỉ có ngoại hình của anh không thay đổi, mà ngay cả tính cách cũng không thay đổi.
Diệp Du Nhiên cười lạnh tiếp tục nói: “Trong lòng của anh, tôi là kiểu phụ nữ chưa lấy lại được sự tự do độc thân đã mang một người đàn ông khác về nhà, đúng không?”Mộ Tấn Dương sững người, sức lực nắm cổ tay cô lại tăng thêm vài phần, vẻ mặt ẩn nhẫn, lại không nói gì.
“Anh làm tôi đau.
” Diệp Du Nhiên hạ mắt xuống, lắc cổ tay.
Lúc này Mộ Tấn Dương mới buông lỏng ra một chút, nhưng vẫn không buông tay.
“Mộ Tấn Dương, trước mặt nơi đông người, như vậy rất khó coi, cho dù anh không quan tâm có bao nhiêu người nhận ra anh và tôi, tôi vẫn để ý tới mặt mũi của mình, huống hồ, trong nhà còn có người đang đợi đồ ăn sáng, vậy nên, tốt nhất là anh lập tức buông tay ra.
”Bàn tay đang siết chặt cổ tay của cô có chút buông lỏng ra, Diệp Du Nhiên đang định hất tay ra và rời khỏi, nhưng lại nghe thấy Mộ Tấn Dương trầm thấp thốt lên hai chữ: “Xin lỗi.
”Sắc mặt Diệp Du Nhiên liền thay đổi, cô sững người.
.