Ngay sau đó, Mộ Tấn Dương nắm chặt lấy tay cô và nhanh chóng đi ra khỏi tiệm ăn sáng.
Đợi đến khi Diệp Du Nhiên hồi thần lại thì cô đã bị Mộ Tấn Dương kéo đến một góc không có người, rồi mới buông tay ra.
Diệp Du Nhiên nhìn Mộ Tấn Dương đang chặn ở trước mặt cô, đáy mắt lóe qua một tia nhẫn nại: “Anh muốn làm gì?”Ánh mắt có chút âm trầm của Mộ Tấn Dương nhìn chằm chằm vào cô cả một lúc, sau đó mới dịu giọng lại, trong thanh âm còn có chút khẩn cầu: “Về nhà thôi, đừng giận nữa.
”Dường như là ngay lập tức, tái tim của Diệp Du Nhiên cũng mềm nhũn theo vài phần.
“Chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi, chúng ta vẫn còn sau này.
” Mộ Tấn Dương nói, rồi vươn tay định ôm lấy cô.
Nhưng Diệp Du Nhiên lại khẽ nghiêng người qua tránh né anh.
Cô cười lạnh một tiếng, nói: “Không qua được.
”Trong lòng anh, đứa trẻ đã mất đi kia cũng chỉ là ‘chuyện đã qua’, anh muốn cô bỏ qua đi.
Nhưng trong lòng cô, không qua được.
Diệp Du Nhiên lạnh lùng nhìn sắc mặt thay đổi của Mộ Tấn Dương, sau đó ngẩng đầu lên và sải bước rời khỏi.
“Diệp Du Nhiên!”Mộ Tấn Dương đứng ở phía sau gọi cô: “Đừng làm loạn nữa.
”Diệp Du Nhiên quay đầu lại và nở nụ cười xán lạn: “Được, ly hôn là có thể giải quyết tất cả.
”Mãi cho đến khi bóng ảnh của Diệp Du Nhiên biến mất rồi, Mộ Tấn Dương mới hung hăng nện một đấm lên tường.
Vệt máu từ làn da trào ra, nhưng anh vẫn như không cảm thấy đau một chút nào cả, ngay cả mi tâm cũng chả cau lại lấy một cái.
Không biết qua bao lâu sau đó, chuông điện thoại của anh chợt vang lên, mí mắt anh mới khẽ động đậy một chút, anh nhấc máy lên nghe với khuôn mặt vô cảm.
Là Nam Sơn gọi đến nhắc nhở anh về hành trình ban đầu của hôm nay.
Nam Sơn ở bên đầu dây bên kia nói chuyện cả nửa ngày, đợi anh trả lời.
Kết quả, chỉ nghe thấy Mộ Tấn Dương thốt lên một câu: “Điều tra lại một lần nữa.
”Nam Sơn lập tức hiểu, Mộ Tấn Dương là đang nói đến chuyện gì.
Anh nghĩ ngợi một lát, rồi nói: “Ông chủ, chuyện này năm đó đã điều tra qua rồi, mấy ngày trước lại tra thêm một lần nữa, kết quả đều là như nhau…“Tút…”Điện thoại bị cúp rồi.
Nam Sơn hít một hơi thật sâu, vậy thì đi tra vậy.
…Thứ hai.
Diệp Du Nhiên đến công ty từ rất sớm.
“Chào giám đốc Diệp.
”Lê Bách Lạc bưng ly cà phê bước vào.
.