Chương 561:
Mộ Tấn Dương đang ở trong thư phòng xử lý công việc, nhưng sau khi lật được vài tờ liền thấy không thể nhìn được nữa.
Chưa bao giờ cảm thấy phiền muộn như lúc này.
Anh biết Diệp Du Nhiên không vui.
Nhưng anh cũng chỉ có thể thuận theo ông ngoại.
Nếu ông ngoại ở cùng với anh, ít ra thì anh cũng biết ông ngoại muốn làm những gì, muốn động tay động chân gì, có hành động gì đều ở dưới mí mắt mình.
Anh cũng không còn xem tài liệu được nữa, dứt khoát liền không thèm xem.
Anh tìm lầu trên lầu dưới hết mấy lần cũng không thấy bóng dáng của Diệp Du Nhiên, tùy tiện kéo một người giúp việc lại hỏi: “Có nhìn thấy vợ của tôi đâu không?”
Những người giúp việc này đều là những người do Trần Úc Xuyên mang đến, Trần Úc Xuyên cũng không hề dặn dò bọn họ phải xưng hô như thế nào với Diệp Du Nhiên, nhưng đa số mọi người đều biết Trần Úc Xuyên không thích Diệp Du Nhiên.
Đối với sự tra hỏi của Mộ Tấn Dương, người giúp việc vẫn trả lời thành thật: “Cô Diệp vừa mới đi ra ngoài dẫn chó đi dạo.
”
Mộ Tấn Dương nghe thấy hai chữ “cô Diệp”, ánh mắt rét lạnh, người giúp việc vội vàng cúi đầu xuống.
Mộ Tấn Dương lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta: “Tôi mặc kệ ông ngoại đã nói gì với các người, nhưng bây giờ các người đang ở trong biệt thự của tôi, nên nói cái gì, nên làm cái gì thì phải nghe tôi.
”
“Dạ.
”
Người giúp việc nơm nớp lo sợ, cúi đầu xuống cũng không dám nhìn Mộ Tấn Dương nữa.
…
Chân trước Mộ Tấn Dương vừa bước ra khỏi cửa, Trần Vu đã mang giấy báo cáo kiểm tra sức khỏe đến.
Cô ta gõ cửa thư phòng nhưng vẫn không có ai ra mở cửa, đúng lúc này Cố Hàm Yên lại đi tới.
Cố Hàm Yên cũng có quen biết với Trần Vu, đồng thời quan hệ cũng không kém.
Cố Hàm Yên đi tới cười nói: “Bác sĩ Mộ?”
“Cô Cố.
” Trần Vu quay đầu nhìn thấy là Cố Hàm Yên, biểu cảm trên mặt cũng không có thay đổi nhưng lại thêm vào một tia ấm áp.
“Cô tìm Tấn Dương có chuyện gì hả? Lúc nãy nghe người giúp việc nói anh ấy đã đi ra ngoài rồi.
”
Bởi vì chuyện dọn đến đây nên Mộ Tấn Dương cơ bản đã xem cô ta như không khí, không để cô ta vào mắt mình.
Cho nên cô ta chờ đến cơ hội muốn tìm lại cảm giác tồn tại ở trước mặt Mộ Tấn Dương.
Nhưng không ngờ Mộ Tấn Dương đi ra ngoài lại là muốn tìm Diệp Du Nhiên.
Cô ta biết nếu như bây giờ mình cũng đi ra theo sẽ khiến cho Mộ Tấn Dương càng khó chịu, cho nên cũng chỉ có thể tạm thời chịu đựng.
“Tôi mang giấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô Diệp đến cho cậu chủ.
”
Trần Vu nói xong, cúi đầu thoáng nhìn qua giấy báo cáo kiểm tra sức khỏe ở trong tay.
“Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Diệp Du Nhiên?”
Đáy mắt Cố Hàm Yên hiện lên chút ánh sáng vụn vặt, giọng nói lo lắng hỏi cô ta: “Sức khỏe của cô ấy không có vấn đề gì chứ? Tôi nhìn thấy sắc mặt của cô ấy không được tốt lắm.
”
“Cô Diệp, cô ấy…” Trần Vu nói đến một nửa, hơi hơi nhíu mày, lại liền ngừng lại không nói tiếp nữa.
Trái tim Cố Hàm Yên mãnh liệt giật nảy lên, là chuyện gì mà khiến Trần Vu cảm thấy khó mở miệng, không phải là mắc bệnh nan y đó chứ?