Chương 64:
Diệp Du Nhiên đang chuẩn bị mở miệng, lại đột nhiên ngừng.
Câu nói vừa đến cửa miệng, đã đánh một vòng, ra khỏi miệng cô đã trở thành: “Anh cả buổi sáng đều ở công ty sao, chưa ra ngoài lần nào à?”
Mộ Tấn Dương nghe vậy, mắt anh hơi trầm lại chút, giọng nói vẫn bình thường: “Đương nhiên là ở công ty rồi, chẳng lẽ em sợ tôi ra ngoài tìm người phụ nữ khác hẹn hò sao?”
Nét nghiêm túc trên gương mặt Diệp Du Nhiên phút chốc tan tành, hạ giọng nói: “Không phải.
”
“Ừ.
” Mộ Tấn Dương hôn nhẹ lên má cô như khen thưởng: “Tin tưởng tôi là được rồi, nếu như thật sự lo lắng, em có thể 24/24 điều tra tôi, tôi sẽ không cảm thấy phiền đâu.
”
Diệp Du Nhiên có chút bực mình: “Có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Tôi nói muốn điều tra anh lúc nào!”
“Con gái nói không là có.
”
“Ai nói vậy!”
“Bùi Chính Thành!”
“…” Cô quả thực nhìn lầm Bùi Chính Thành rồi, cái gì tinh tế gia giáo, chẳng qua cũng chỉ là công tử đào hoa mà thôi, khi không lại đi đoán tâm tư phụ nữ.
Bị Mộ Tấn Dương chọc cho một lúc.
Diệp Du Nhiên chạy tới chỗ sofa ngồi, cách anh càng xa càng tốt.
Mộ Tấn Dương cũng không cản cô nữa, chỉ là đến lúc nhìn thấy ly cà phê trên bàn làm việc, anh khẽ nhăn mặt, nhấc điện thoại gọi cuộc gọi nội bộ: “Đưa ly trà sữa vào đây, lấy nóng.
”
“Tôi muốn uống lạnh.
” Trời mùa hè, cô muốn uống lạnh.
Mộ Tấn Dương chau mày nhìn cô, rồi không để ý cô.
Diệp Du Nhiên nhìn anh hét lên: “Mộ Tấn Dương, anh nghe hiểu không, tôi muốn uống trà sữa lạnh, không uống nóng, và còn phải thêm thật nhiều đá.
”
Anh dựa vào cái gì mà tự ý cho cô uống trà sữa nóng, cô không uống!
Mộ Tấn Dương lần này đến cả nhìn cũng không nhìn cô, ánh mắt tập trung vào văn kiện trước mặt, lạnh nhạt nói ra mấy từ: “Kỳ kinh nguyệt, không được uống lạnh.
”
Nói xong, động tác tay anh khẽ khự lại, rồi lại bổ xung thêm: “Đặc biệt là ngày đầu tiên.
”
Diệp Du Nhiên giật mình, Mộ Tấn Dương đến cái này cũng biết!
“Anh, anh biến thái!” Diệp Du Nhiên không còn biết dùng từ gì để hình dung Mộ Tấn Dương.
Cô chưa từng gặp qua người nào mà da mặt dày như vậy.
Cho dù là trắng đen đều có thể nói như rất bình thường, giống như là không có cái gì có thể ảnh hưởng đến anh.
Ngay đúng lúc này thư ký gõ cửa phòng bước vào, lịch sự đưa ly trà sữa đến trước mặt Diệp Du Nhiên: “Bà Mộ, mời uống trà sữa.
”
Đợi cho thư ký ra ngoài, Diệp Du Nhiên mới nhớ ra một chuyện, đó chính là người trong công ty hình như đều kêu cô là bà Mộ.
“Bọn họ kêu tôi là bà Mộ.
”
“Ừ.
”
“Tôi nói anh nghe có hiểu không vậy.
Họ kêu tôi là…”
“Bởi vì tôi họ Mộ, bọn họ gọi em là bà Mộ là đúng rồi.
” Mộ Tấn Dương vẫn không ngẩng đầu nhìn cô.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, cô tuy rằng đối với Mộ Tấn Dương đã có ấn tượng tốt hơn, nhưng khi bị người trong công ty gọi là ‘bà Mộ’, trong lòng cô có cái gì đó lo lắng thái độ của Mộ Tấn Dương.
Và rồi Diệp Du Nhiên không biết là, ‘bà Mộ’ từ này đã được lan truyền khắp công ty.
Cho đến giữa trưa, Mộ Tấn Dương đưa cô đi ra ngoài ăn cơm, vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai nhân viên.
“Cậu nhìn thấy vợ tổng giám đốc Mộ chưa? Đẹp lắm.
”
“Tổng giám đốc Mộ kết hôn rồi?”
Chương 65:
“Chắc là vậy, tổng giám đốc Bùi nói người đó là người của nhà tổng giám đốc Mộ.
”
“Tổng giám đốc Mộ kết hôn rồi? Vợ lại còn là phụ nữ! Trời ạ, vậy tổng giám đốc Bùi sẽ rất buồn đây!”
“Đừng nói nữa, tổng giám đốc Mộ và vợ anh ấy đến kìa…”
“Chào tổng giám đốc Mộ, chào bà Mộ!” Hai nhân viên lắp bắp lên tiếng, cúi người chào, giống như là binh lính chào thủ lĩnh.
“Chào hai anh!” Diệp Du Nhiên duy trì nét mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã muốn lập tức chui ra khỏi đây.
Cô đã nghe thấy hết, sao không nói tiếp phần sau đi!
Cô cũng rất muốn biết, vợ của Mộ Tấn Dương là phụ nữ là ý gì, và còn Bùi Chính Thành sẽ buồn lắm là sao!
Mộ Tấn Dương nhíu mày nhìn hai nhân viện, giọng ôn hòa: “Ăn cơm chưa?”
Hai cái công nhân nghe vậy, sắc mặt khẽ biến sắc, lắp bắp nói: “Dạ, chưa…chưa ăn.
”
Mộ Tấn Dương nghe xong, khẽ cười, nhìn có vẻ là một người sếp tốt, giọng nói vẫn ôn hòa: “Vậy sao còn không mau đi ăn đi, bị đói thì làm sao.
”
Hai nhân viên nghe vậy, liên tục gật đầu: “Dạ, đi liền bây giờ…”
Sau đó vắt chân lên chạy.
“Bịch!”
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn, phát hiện hai nhân viên vừa rồi lo chạy nhanh quá không để ý đụng vào cửa kiếng.
Cô nhìn còn cảm thấy đau, vậy mà hai người đó như không có chuyện gì, lách người biến mất.
Diệp Du Nhiên: “…”
Cô nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Mộ Tấn Dương: “Bọn họ sợ anh?”
“Có sao?” Mộ Tấn Dương nghiêm túc, đang vẻ thắc mắc, giống như anh cũng không biết điều đó.
Không có mới là lạ, cô đâu có bị mù.
Nếu nhất định nói cô bị mù, thì cô thừa nhận có một việc thật sự là cô bị mù.
Đó chính là, tìm Mộ Tấn Dương kết hôn.
Lần đầu tiên gặp mặt ở Ngọc Hoàng Cung , anh cho cô cảm giác xa xôi nhưng lại thần bí.
Sau khi kết hôn, vẫn xa xôi bí hiểm, cho dù anh có xắn tay áo lên nấu bữa sáng cho cô mỗi ngày, cô cũng rất khó tìm thấy được chút nóng giận từ trên người anh.
Quan trọng là, người đàn ông này luôn chọc giận cô, bắt nạt cô mọi lúc mọi nơi.
Là tên cuồng dâm! Biến thái! Lưu manh! Không biết xấu hổ!
Nhưng mà, cô lại không cảm thấy ghét bỏ anh.
Mộ Tấn Dương dẫn cô đi đến một nhà hàng ở gần công ty.
Vừa mới ngồi xuống, Bùi Chính Thành từ đâu xuất hiện.
“Tấn Dương, cô Diệp, hai người cũng đến ăn cơm sao, vậy cùng ngồi nha, không ngại chứ.
”
Bùi Chính Thành vừa nói, người đã ngồi xuống từ khi nào, cười híp mắt nhìn hai người.
Diệp Du Nhiên không tỏ vẻ gì, cho dù cô không thích thì cô cũng không làm được gì, dù gì anh cũng đã ngồi xuống rồi.
Mộ Tấn Dương liếc anh, hơi nhíu mày: “Xin vui lòng gọi là bà Mộ.
”
“Chậc, không cần phải xa lạ như vậy, anh và Tấn Dương là bạn tốt mười mấy năm rồi, kêu em là Du Nhiên nha, em không ngại đâu, phải không?”
Bùi Chính Thành xoay đầu nhìn Diệp Du Nhiên.