“Tên khốn khiếp này! Tại sao anh lại làm như vậy”
Sau khi Huỳnh Tiến Dương đến gần hơn, Diệp Du Nhiên nhìn rõ khuôn mặt anh ta, liền lấy một chiếc gối đập mạnh vào anh ta.
Huỳnh Tiến Dương không trốn tránh, để mặc cô dùng gối đập vào người anh ta.
Trên khuôn mặt anh ta cũng không lộ ra vẻ tức giận, vẻ mặt anh ta thờ ơ nhìn Diệp Du Nhiên: “Lúc trước em chưa ăn cái gì, có đói không? Muốn ăn cái gì không? Anh kêu người làm.
”
“Tôi không muốn ăn cái gì cả! Bây giờ anh đưa tôi về đi.
” Diệp Du Nhiên giận dữ nhìn Huỳnh Tiến Dương, mím chặt môi, tức giận đến mức muốn xé xác Huỳnh Tiến Dương.
Cô nghĩ rằng Huỳnh Tiến Dương thật sự kiêng nể đến tình cảm nhiều năm quen biết của bọn họ, thật sự muốn nói với cô ba cô đang ở đâu.
Nhưng, Huỳnh Tiến Dương vẫn lừa cô.
Trên thực tế mà nói, cũng là lỗi của cô.
Cô quá muốn biết về tin tức của ba, cũng muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nên, lúc đó dù cô vẫn nghi ngờ Huỳnh Tiến Dương nhưng vẫn đi theo anh ta.
Suy cho cùng cũng là do cô quá ngu ngốc.
“Quay về?” Huỳnh Tiến Dương tiến lại mấy bước, gần đến mức Diệp Du Nhiên có thể nhìn rõ sự tức giận đang bùng cháy trên khuôn mặt của anh ta.
“Để em quay lại bên cạnh Mộ Tấn Dương?” Giọng nói của Huỳnh Tiến Dương có chút kỳ lạ, giọng cao hơn: “Nằm mơ!”
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì!” Lúc này Diệp Du Nhiên đã bình tĩnh lại một chút.
Lần trước, lúc gặp Huỳnh Tiến Dương ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, những lời anh ta nói, khiến cô cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cô vẫn ngu ngốc như vậy, bị anh ta dùng chuyện của ba cô để dụ dỗ, nói đi theo liền đi theo.
“Không phải em muốn biết chuyện của ba em sao?”
Huỳnh Tiêu Dương đột nhiên lùi về sau nửa bước, nhìn chằm chằm vào cô.
“Ha! Anh lại muốn dùng chuyện của ba tôi để lừa tôi cái gì nữa?” Diệp Du Nhiên bây giờ đã không còn tin tưởng anh ta thật sự biết chuyện của ba cô.
Huỳnh Tiến Dương nhướng mày, giọng nói nhè nhẹ: “Ông ấy chết rồi.
”
Biểu cảm trên khuôn mặt Diệp Du Nhiên cứng đờ, sững sờ hỏi: “Anh nói…cái gì?”
“Tôi nói, ba em đã chết rồi.
” Trên khuôn mặt của Huỳnh Tiến Dương nở một nụ cười tàn nhẫn: “Lần này, anh không có lừa em.
”
Sắc mặt Diệp Du Nhiên tức tốc trắng bệch, cô nhìn chằm chằm vào Huỳnh Tiến Dương và hoảng hốt lắc đầu, ngữ khí kiên định: “Huỳnh Tiến Dương, anh đừng mong gạt được tôi nữa, anh tưởng tôi sẽ tin anh sao?”
Nụ cười trên khuôn mặt Huỳnh Tiến Dương càng lúc càng sâu: “Tin hay không là chuyện của em, nhưng những gì anh nói đều là sự thật.
”
Sau khi nghe anh ta nói lời này, sự kiên định trên khuôn mặt của Diệp Du Nhiên đã có dấu vết của sự sụp đổ.
Ngữ khí của Huỳnh Tiến Dương quá đỗi nghiêm túc, khiến cho trái tim của Diệp Du Nhiên cũng bắt đầu nghiêng về phía anh tin tưởng anh.
Nhưng mà…