Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực


Trong bệnh viện.

Mộ Tấn Dương đứng trên hành lang với khuôn mặt âm trầm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn về hướng phòng cấp cứu, thỉnh thoảng lại đưa tay vào túi áo khoác định tìm thuốc lá, những động tác này đều chứng minh hiện tại anh đang rất sốt ruột.

“Tấn Dương, đừng lo lắng, bác sĩ cũng nói vấn đề không lớn, ông ngoại sẽ không xảy ra chuyện đâu…” Nhận thấy sự lo lắng của anh, Cố Hàm Yên chủ động tiến lên trước an ủi.

Mộ Tấn Dương đưa mắt nhìn cô ta một cái, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Im miệng.


Bây giờ anh lo lắng không chỉ là vì Mộ Úc Xuyên vẫn còn trong phòng cấp cứu, mà là vừa nãy điện thoại của Diệp Du Nhiên không có ai nhấc máy, bây giờ thì lại không kết nối được nữa.

Trước đó là giận dỗi, bây giờ là phát cáu? Cố ý sao?
Hay là cô đã biết chuyện anh và Cố Hàm Yên tham gia chương trình trò chuyện rồi?
Bên ngoài cửa sổ chỉ một mảnh tối đen, Diệp Du Nhiên cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi nữa.


Lúc ở nhà hàng, cô không có ăn gì hết, bây giờ quả thực là có chút đói rồi.

Cô miễn cưỡng ăn được một chút thì lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn, cảm giác không thể ăn nổi nữa.

Không bao lâu sao đó, Huỳnh Tiến Dương lại tiến vào.

Anh đã thay một bộ quần áo, trên người toát ra một mùi hương ấm nóng, rõ ràng là vừa mới tắm xong.

Diệp Du Nhiên lùi lại về sau, cảnh giác nhìn anh ta: “Anh lại đến đây làm gì?”
Chuyện xảy ra trước đó chỉ khiến cô càng mang theo những suy đoán ác ý với Huỳnh Tiến Dương, chứ không còn một chút tình nghĩa nào trước đây nữa.

Nhìn những món ăn chả được động đũa bao nhiêu ở trên bàn, sắc mặt Huỳnh Tiến Dương khẽ thay đổi: “Sao thế, sợ anh hạ độc em sao?”
Bây giờ anh mới thật sự hiểu, Diệp Du Nhiên thật sự không thích anh nữa rồi, thậm chí còn là chán ghét anh…

Cô gái luôn luôn cẩn thận cất giấu những sự mến mộ trong đáy mắt lúc nói chuyện với anh trong ký ức kia, đang dần dần biến mất.

Tất cả những điều này đều là vì sự xuất hiện của Mộ Tấn Dương đã làm thay đổi.

Người đàn ông mà kể từ khi bắt đầu đã biểu hiện vô cùng bình tĩnh và trầm ổn, mới chính là kẻ biết ngụy trang nhất.

Anh là đứa con trai duy nhất của nhà họ Huỳnh, từ nhỏ đã được nuông chiều đến lớn, nhưng không ngờ kể từ khi Mộ Tấn Dương xuất hiện thì anh lại lần lần bị thua, một người cao ngạo như anh, làm sao mà có thể chịu đựng được?
“Bây giờ tôi phải nghỉ ngơi rồi, mời anh ra ngoài!”
Diệp Du Nhiên đưa tay chỉ về phía cửa, thanh âm băng lãnh.

Huỳnh Tiến Dương cười khẩy một tiếng: “Đang ở trong biệt thự của anh mà em kêu anh ra ngoài sao? Trước đây anh cũng chưa bao giờ cảm thấy em là một người suy nghĩ kỳ lạ như vậy.


Diệp Du Nhiên cắn chặt răng, cô thật sự rất căm ghét cái thể loại bị người ta khống chế sự tự do cá nhân này, hơn nữa còn bị uy hiếp nữa chứ.

“Cho dù mục đích của anh có là gì đi nữa thì tôi cũng sẽ không ly hôn với Mộ Tấn Dương đâu!” Trong lòng mỗi người đều có tâm lý làm phản, càng bị ép buộc, thì càng không muốn kẻ ép buộc mình được như ý.

“Em không hy hôn với anh ta cũng không sao…” Ngữ điệu của Huỳnh Tiến Dương chậm lại, ánh mắt chợt trở nên có chút kỳ quái: “Anh biết, em nhất định là đang đợi Mộ Tấn Dương tìm được em, nhưng mà, em nghĩ anh ta có thể tìm được em trước đêm nay không? Đợi đến ngày mai, lúc anh ta tìm đến đây, nhìn thấy anh và em ở cùng nhau cả một đêm, sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận