Chương 614:
Người này là Phong Hải tìm về để chăm sóc cho cô, là một thím nhìn rất đáng tin cậy.
“Tôi không sao, thím à, tắt đèn rồi ngủ tiếp đi.
”
Diệp Du Nhiên trở người, quấn chặt chăn vào người.
Thím nghe thế, quả nhiên tắt đèn lại nằm ngủ xuống.
Mà Diệp Du Nhiên thì trằn trọc đến sáng cũng không ngủ được, bởi vì chuyện đứa con, lòng của cô nặng trĩu, cũng không có vòng ôm quen thuộc đó…
…
Sáng sớm hôm sau, Phong Hải đến từ rất sớm.
Anh ta không nán lại quá lâu thì phải rời đi.
Chỉ có điều trước khi anh ta rời đi thì dặn dò kỹ Diệp Du Nhiên: “Cố gắng nghỉ ngơi, không nên nghịch điện thoại, TV tốt nhất cũng đừng xem.
”
Khi anh ta nói điều này, ánh mắt có lóe lên, dường như đang che giấu cái gì đó.
Diệp Du Nhiên không hề phát hiện điều khác thường của anh ta nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu coi như trả lời , mặc dù có hơi qua loa.
Ở mãi trong phòng bệnh cũng chán, cô bèn xuống giường muốn ra ngoài đi dạo.
Thím hộ lý thấy cô muốn ra ngoài thì vội vàng khoác cho cô chiếc áo dày, còn nhắc: “Mới gặp chuyện như vậy, không thể bị gió lạnh thổi vào, con gái của tôi trước đây không coi trọng điều này thì lúc bị bệnh…”
Diệp Du Nhiên nghe thấy thế thì trong lòng cũng cảm nhận được một dòng nước ấm chảy qua, gật đầu cảm ơn.
Cô từ nhỉ không được mẹ chăm sóc nên rất ngưỡng mộ cũng đứa trẻ có mẹ bên cạnh, thế nhưng cô lại không xứng làm mẹ.
Diệp Du Nhiên kéo chặt áo khoác, từ từ đi ra ngoài.
Cô đi đến đầu hàng lanh thì ra đến một sảnh, bên ngoài cũng chỉ nhìn thấy cây cối xanh tốt, cùng một số căn phòng khác.
Nhìn ra được điều kiện ở đây rất tốt.
Nhưng không nhìn ra được là bệnh viện nào của thành phố Vân Châu.
Bỗng nhiên nhớ ra, cô đã ở bệnh viện hơn một ngày rồi, Mộ Tấn Dương cũng không biết có giống như trước cô bị Huỳnh Tiến Dương bắt đi mà đi tìm cô không…
Trong lòng Diệp Du Nhiên rất hoảng sợ.
Cô cảm thấy có chút lạnh, nghĩ đến lời của thím hộ lý thì xoay người đi về phòng bệnh.
Khi trở lại phòng bệnh, thím hộ lý đang mở TV, bà ta chỉ cảm thấy quá nhàm chán, nói là kêu bà ta đến chăm sóc nhưng cái gì cũng không phải làm, cho nên nghĩ nhân lúc Diệp Du Nhiên ra ngoài thì đi xem TV một lúc.
“Cô… Cô Diệp, tôi…” Thím hộ lý thấy Diệp Du Nhiên bước vào thì cả người trở nên rất căng thẳng và nói lắp, đang định tắt TV.
Nhưng không ngờ lại bị Diệp Du Nhiên quát lớn: “Đừng tắt TV…”
Sau khi bà ta đến đây thì chưa thấy Diệp Du Nhiên nói cái gì cả, cũng không có cáu giận, vốn tưởng cô là người dịu dàng, nay bất ngờ bị cô quát cho một tiếng thì bị dọa sợ, lén lút nhìn Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên nào có tâm tư đi quan tâm biểu cảm của thím hộ lý, toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào màn hình TV.