Chương 629:
Cô nhanh chóng bỏ đi, nhưng rồi chợt nhớ ra một việc, bèn quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương: “Tôi tìn rằng với trí nhớ của anh, anh sẽ không quên những lời tôi đã từng nói với anh trước đây, tôi vẫn còn trẻ trung lắm, không muốn dây dưa với anh nữa, thủ tục ly hôn, hoàn tất càng sớm càng tốt.
”
Cô nhấn mạnh vào sáu chữ cuối cùng.
Thấy sự tức giận có dấu hiệu lan tỏa trên gương mặt anh, Diệp Du Nhiên không dám nói nhiều nữa mà hất cằm, bỏ đi với sự kiêu ngạo.
Cho đến lúc bước vào thang máy, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù trong lòng cô hận anh, nhưng khi nãy, lúc nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên của cô lại là muốn bổ nhào lên người anh, để anh ôm cô.
Diệp Du Nhiên, mi đê tiện thật!
Anh ta không tin tưởng mi, không tin tưởng đứa trẻ trong bụng mi là con của anh ta, nhưng mi vẫn không khống chế nổi trái tim của mình.
truyền thông Hải Nguyệt bước vào thời kỳ tăng ca liên tục trong suốt cả tuần lễ.
Từ sếp trong công ty cho đến những nhân viên bình thường, sắc mặt của tất thảy mọi người đều xanh xao.
Diệp Du Nhiên đã thức thâu đêm suốt hai hôm liền, mặc dù có quầng xanh dưới đáy mắt nhưng có thể nhìn ra trạng thái tinh thần của cô vẫn còn rất tốt.
Lê Bách Lạc ôm một xấp văn kiện, gõ cửa bước vào phòng rồi đặt chúng xuống trước mặt Diệp Du Nhiên: “Thưa tổng giám Diệp, đây là bản kế hoạch mà các bộ phận nộp lên đấy ạ.
”
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cô ấy: “Tại sao người mang đến lại là cô? Bọn họ đâu rồi?”
“Bọn họ…Đang làm việc khác…”
Lê Bách Lạc giải thích, giọng nói của cô ấy nhỏ dần, cô ấy thừa biết rằng giám đốc của những việc phận đó đều lo lắng bị người thuộc lớp con cháu như Diệp Du Nhiên bắt lỗi sai.
Thôi đừng thấy tổng giám Diệp mới đến này xinh đẹp mà lầm tưởng rằng cô ấy là bình hoa, không thể khinh thường tài năng của cô ấy được.
Diệp Du Nhiên nhướng mày, hờ hững cất tiếng nói: “Vậy à?”
Tất nhiên cô biết rằng trong công ty có người không hài lòng về việc ngày nào cô cũng bắt bọn họ tăng ca, hồi ban đầu còn có người cố ý làm khó cô.
Chỉ có điều, lúc cô đi sâu vào phân tích bản kế hoạch của từng bộ phận, thì những người ỷ mình sỏi đời, xem thường người trẻ tuổi mới bớt tỏ thái độ lại.
.
Năm đầu tiên rời khỏi thành phố Vân Châu, cô ra nước ngoài học bổ túc, năm thứ hai lại đi theo Phong Hải học cách làm ăn, quản lý công ty.
Phong Hải từng khen cô có tài năng bẩm sinh, nhưng anh ta nào biết được, để dời đi sự chú ý của mình, cô tập trung làm việc một cách lạ thường, gần như làm việc bất kể ngày đêm.
Lê Bách Lạc cẩn thận nhìn sắc mặt Diệp Du Nhiên, không dám nói gì.
“Cô ra ngoài trước đi.
” Diệp Du Nhiên lật bừa một bản kế hoạch rồi lại dặn dò: “Báo với tất cả giám đốc của các bộ phận đến họp trong vòng mười phút.
”
Lê Bách Lạc vội vã gật đầu: “Dạ.
”
Rồi mở cửa đi ra ngoài.
Người con gái Lê Bách Lạc này, mặc dù trông cô ấy có vẻ cẩu thả, nhưng thực chất lại làm việc rất nghiêm túc, bởi vậy Diệp Du Nhiên mới để cô ấy làm trợ lý cho mình.
Cuộc họp kết thúc vào 5 giờ chiều, vừa đúng lúc tan ca.
Diệp Du Nhiên biết gần đây bọn họ đã tăng ca quá nhiều ngày nên nhân viên có lời oán than.