Chương 638:
“Tỉnh rồi thì xuống tầng ăn sáng đi.
”
Mộ Tấn Dương đang mặc một bộ vest, lúc tầm mắt chạm vào cổ áo bị trễ xuống và một phần ngực bị lộ ra của cô, ánh mắt tối đi.
Áo ngủ thùng thình cũng không che được dáng người đã phát dục tinh tế của người con gái đã trưởng thành.
Diệp Du Nhiên chú ý tới ánh mắt của Mộ Tấn Dương, sắc mặt lạnh lùng, nhanh chóng quay lưng lại, giọng nói cũng lành lạnh: “Anh dựa vào đâu mà đưa tôi đến nhà anh!”
“Đây là nhà của chúng ta.
”
Mộ Tấn Dương bỏ lại một câu như vậy, cũng không giải thích gì nhiều, mà xoay người xuống tầng.
Diệp Du Nhiên nghe được tiếng đóng cửa, tức giận dậm chân.
Ánh mắt nhìn về phía cửa hiện lên sự chán ghét.
…
Quần áo hôm qua của cô đã không thể mặc được nữa.
Cô không biết mối quan hệ của Mộ Tấn Dương và Cố Hàm Yên mấy năm nay như thế nào.
Lúc cô nhìn thấy quần áo của mình còn treo nguyên trong tủ, giật mình trong chốc lát.
Cô lấy một bộ quần áo ra thay, phát hiện có chút rộng.
Khó trách hai năm nay Phong Hải vẫn nói cô gầy, hóa ra là gầy đi nhiều thật.
Cô đi xuống dưới tầng, liếc qua phòng ăn, rồi trực tiếp nhấc chân đi thẳng về phía cửa.
Có ma mới thèm cùng anh ăn sáng!
Anh nói thì cô phải nghe theo sao?
Cũng không phải hoàng đế của xã hội phong kiến!
Nhưng lúc Diệp Du Nhiên đi tới cửa, lúc phát hiện Mộ Tấn Dương đã chờ ở đó, thì sắc mặt cô trở nên tối sầm.
Trên mặt cô hiện lên một tia đề phòng, chuẩn bị đẩy Mộ Tấn Dương ra rồi trực tiếp rời đi.
Nhưng ngạc nhiên là Mộ Tấn Dương cũng không ngăn cản cô, chỉ mở miệng nói một câu khiến cho Diệp Du Nhiên vô cùng khó hiểu.
“Nhớ những gì em nói lúc uống say tối hôm qua không?”
Sắc mặt Diệp Du Nhiên thay đổi.
Cô nhớ lúc trước khi còn ở Cảnh Thành, có lần cô uống say, ngày hôm sau tỉnh lại thì Phong Hải lại cố ý đưa cô ra ngoài thư giãn.
Sau đó cô mới biết, Phong Hải làm như vậy bởi vì nghe thấy lúc cô say rượu nhắc tới đứa bé, nên muốn khuyên bảo cô.
Nhưng đứa bé vĩnh viễn luôn là nút thắt trong lòng cô.
Diệp Du Nhiên chỉ cần nghĩ đến việc mình nhắc về đứa bé sau khi say rượu tối hôm qua, thì cảm thấy cả người rét run.
Năm đó, Mộ Tấn Dương không tin đứa bé kia là của cô…
Diệp Du Nhiên cười gượng: “Lời nói linh tinh lúc say thì ai mà nhớ được, ngược lại là anh, tích cực như vậy làm gì?”
Trong mắt Diệp Du Nhiên lóe lên một tia hận ý, nhưng chỉ thoáng lướt qua.
Nhưng vẫn bị Mộ Tấn Dương chú ý tới.