Chương 673:
Hai người đều ngớ ra.
Đáy mắt Cố Hàm Yên xuất hiện vẻ ngạc nhiên, giọng nói của cô ta mang theo ý chất vấn: “Sao cô lại ở đây?”
Diệp Du Nhiên mím môi, không có trả lời vấn đề của Cố Hàm Yên trước, ngược lại là nghiêng mắt nhìn về phía Thịt Bò: “Thịt Bò, qua đây, trở về phòng của con đi.
”
Thịt Bò chặn trước cửa, không tình nguyện hừ hai tiếng, cuối cùng vẫn tránh ra trong ánh mắt nghiêm túc của Diệp Du Nhiên.
Cố Hàm Yên nhìn thoáng qua trong nhà, cũng không thấy bóng dáng của Mộ Tấn Dương, mới mất kiên nhẫn nói: “Cô không nghe thấy tôi hỏi cô hả!”
“Sao cô hỏi thì tôi phải trả lời? Hình như cô cũng không cái quyền này.
”
Diệp Du Nhiên hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào trong.
Cảnh này thật sự rất gượng gạo.
Nếu bắt buộc phải nói vì sao cô ở đây, bản thân cô cũng không thể nói rõ.
“Diệp Du Nhiên!”
Cố Hàm Yên theo sát sau lưng cô, gọi tên cô, giọng nói mang theo uy hiếp rõ ràng.
Đúng lúc này, Mộ Tấn Dương cũng đang đi ra.
Ánh mắt của anh đầu tiên là nhìn Diệp Du Nhiên, sau đó thì thấy Cố Hàm Yên đi theo sau lưng Diệp Du Nhiên.
“Tấn Dương.
”
Cố Hàm Yên nói xong, lại vượt qua Diệp Du Nhiên đến bên cạnh Mộ Tấn Dương, mỉm cười nói: “Vì bận đến bây giờ, cho nên mới tới đây muộn như vậy.
”
Giọng nói của cô ta không lớn không nhỏ, đúng lúc có thể cho Diệp Du Nhiên nghe thấy.
Trước đó Mộ Tấn Dương và Cố Hàm Yên còn có hẹn?
Vậy anh còn giữ cô ở lại ăn cơm?
“Nếu cô bận như vậy thì không cần tới đây.
” Giọng điệu của Mộ Tấn Dương hơi mất kiên nhẫn.
Anh đi tới chỗ Diệp Du Nhiên một bước: “Anh nấu bữa tối xong rồi, tới ăn đi.
”
Sắc mặt Cố Hàm Yên lập tức trở nên khó coi.
“Nếu cô không có chuyện gì thì đi trước đi, tôi còn có việc.
” Mộ Tấn Dương lại quay đầu nhìn Cố Hàm Yên, rồi kéo Diệp Du Nhiên đi về phía phòng ăn.
Không đợi Diệp Du Nhiên rút tay mình ra khỏi tay anh, đã nghe thấy Cố Hàm Yên nói: “Mấy hôm trước em đi thăm ông ngoại, ông còn nhắc đến anh đấy, khi nào anh trở về thăm ông?”
Cô ta không tin, nhắc tới Mộ Úc Xuyên, Mộ Tấn Dương còn có thể thờ ơ như vậy.
Diệp Du Nhiên nghe thấy Cố Hàm Yên nhắc tới Mộ Úc Xuyên, mạnh mẽ rút tay về, hơi thở trở nên lạnh lùng.
Mộ Tấn Dương hơi cau mày, sắc mặt không được tốt lắm.
Anh nhìn Cố Hàm Yên: “Đó là ông ngoại của tôi, khi nào tôi trở về thăm ông ấy đương nhiên có kế hoạch của mình, không cần cô quan tâm.
”
Tuy Mộ Tấn Dương vẫn luôn lạnh nhạt với cô ta, nhưng lúc này ở trước mặt Diệp Du Nhiên, làm cô ta mất mặt, cô ta cũng không kiềm được cơn giận.
“Tấn Dương, cho dù nói thế nào chúng ta cũng có hôn ước, trên danh nghĩa anh cũng là chồng chưa cưới của em, em biết anh thích chơi đùa, nhưng cũng phải có mức độ…”