Chương 701:
Giống như trước đây khi gặp Lý Yến Nam, Diệp Du Nhiên mỉm cười chào anh ta: “Thầy Lý.
”
“Mấy ngày nay cô Diệp rất bận à? Tôi đã mấy ngày không nhìn thấy cô rồi.
” Lý Yến Nam cũng cười, ngữ khí trầm thấp.
Anh ta gầy gò, trên mặt không có chút thịt nào, gầy đến mức chỉ thấy da, cười lâu lại thấy hơi đáng sợ.
Diệp Du Nhiên không tự chủ ôm cánh tay mình, nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần: “Vì công ty còn có chuyện khác, không thể ở đây quá lâu nên muốn hoàn thành công việc sớm một chút rồi về.
”
Lý Yến Nam nghe vậy, sắc mặt cũng không có gì lạ thường, anh ta chỉ gật đầu.
“Tôi còn có việc, vậy tôi đi trước nhé, nói chuyện sau.
” Diệp Du Nhiên nói xong thì nhìn quanh bốn phía.
Rất trùng hợp là, cô nhìn xung quanh không có một ai.
Trong lòng cô dần dâng lên nỗi lo lắng.
Chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Vậy nói chuyện sau.
” Tốc độ nói câu này của Lý Yến Nam hơi chậm, anh ta rũ mắt xuống khiến người khác không nhìn rõ ánh mắt của mình.
Diệp Du Nhiên cũng không nói nhiều nữa, vượt qua anh ta bước nhanh về phía trước.
“Cô Diệp.
”
Cô vừa mới đi qua người Lý Yến Nam chưa được mấy bước thì lại nghe anh ta gọi cô.
Xuất phát từ phản ứng bản năng, cô quay đầu nhìn Lý Yến Nam phía sau.
Nhưng cô vừa quay lại, còn chưa kịp nhìn rõ mặt Lý Yến Nam đã bị anh ta lấy một tay đập vào sau gáy.
Trước mắt cô tối đen, cả người mất đi tri giác.
Trước khi mất tri giác, cô chỉ nghĩ đến một câu, điều gì nên đến thì tránh cũng không thoát.
…
Không biết qua bao lâu, Diệp Du Nhiên từ từ tỉnh lại.
Trước mắt tối om.
Cô cử động cánh tay và chân, lúc này mới phát hiện chân tay đều bị trói, bây giờ đã cực kỳ đau nhức.
Điều này nói lên rằng thời gian cô hôn mê không ngắn.
Mắt bị thứ gì đó che lại, không nhìn thấy gì.
Diệp Du Nhiên giãy giụa muốn từ trên đất bò dậy, nhưng giãy giụa một hồi mới phát hiện chỉ phí công sức.
Tay chân đều bị trói, cô không cử động được lại không nhìn thấy gì.
Trong lòng cô có chút tức giận, đúng là tai bay vạ gió.
Dù sao cô không thù không oán với Lý Yến Nam!
Nhưng tình cảnh trước mắt cô bây giờ lại vô cùng tồi tệ.
Đáy lòng cô hơi hoảng hốt nhưng chỉ đành cố ép mình bình tĩnh.
Cô hét lớn một tiếng: “Lý Yến Nam!”
Đáp lại cô chỉ là tiếng vọng của chính cô.
Cô không cam lòng lại gọi vài lần nữa, vẫn không có ai trả lời.
Không biết Lý Yến Nam bắt cô đến đâu, có mục đích gì, bây giờ cô như này chỉ có thể ngồi chờ chết.
Mỗi phút mỗi giây với Diệp Du Nhiên mà nói đều vô cùng dài.
Cuối cùng, một lúc sau cô nghe thấy tiếng bước chân lại gần.
Cô hé miệng muốn nói nhưng lại lo lắng có phải người xấu hay không.