Chương 85:
Diệp Yến Nhi tức giận đến mức cả người run rẩy, nhưng vẫn phải cứng mặt duy trì ý cười: “Du Nhiên tạm biệt.
”
Diệp Du Nhiên rất hài lòng với phản ứng của cô ta, cong môi mỉm cười và đi theo Huỳnh Tiến Dương lên xe.
Lên xe, cô lại suy nghĩ xem phải làm thế nào để thoát khỏi Huỳnh Tiến Dương.
Cô không muốn cho anh ta biết cô ở đâu.
Diệp Du Nhiên ngoan ngoãn mở miệng: “Anh Tiến Dương, hay anh cứ để cho em xuống xe ở phía trước đi, em sợ chị họ sẽ hiểu nhầm.
”
“Hiểu nhầm cái gì chứ? Anh và cô ấy đều lớn hơn em, vốn nên chăm sóc cho em nhiều hơn.
” Huỳnh Tiến Dương vừa lái xe vừa nói chuyện.
Đột nhiên, giọng nói anh ta nhỏ lại: “Trước đây…”
“Chuyện trước kia đều đã qua rồi, anh Tiến Dương không cần để ở trong lòng.
”
Diệp Du Nhiên cúi thấp đầu, ở nơi Huỳnh Tiến Dương không nhìn thấy, trong mắt lóe lên sự ghét bỏ.
Trước đây tại sao cô có thể gọi “anh Tiến Dương” buồn nôn như thế chứ.
“Em vẫn nên gọi anh là anh rể, để tránh chị họ lại suy nghĩ nhiều.
”
Khóe miệng Diệp Du Nhiên hiện lên chút giễu cợt.
Ngay cả bớt hại cô cũng không thể, còn chăm sóc cô nhiều hơn? Quả thật đúng là chuyện cười lớn của năm.
“Trước kia là anh trách oan em, một thời gian không gặp, em vẫn hiểu chuyện như thế.
” Trong giọng nói của Huỳnh Tiến Dương có chút than thở.
Diệp Du Nhiên quay đầu liếc nhìn anh ta nhưng lại nhanh chóng rời tầm mắt.
Khi còn bé, Huỳnh Tiến Dương thật sự rất tốt với cô, nếu không trước đây cô cũng sẽ không thích anh ta.
Nếu không phải lần đó ở trung tâm thương mại nghe được anh ta nói qua những lời đó, bây giờ nói không ngừng cô vẫn sẽ thích anh ta.
Dù sao cũng là người mình từng thích khi còn tuổi thiếu niên, cho dù không thích đi nữa, cũng không ghét được.
“Anh rể, cho em xuống xe ở đây đi.
Phía trước là khu căn hộ em ở rồi, anh không cần tiễn đâu.
” Cô không muốn lại ở cùng một chỗ cũng lười ứng phó với Huỳnh Tiến Dương.
Không biết Huỳnh Tiến Dương nghĩ gì mà khẽ gật đầu, lại cởi áo khoác trên người ra, choàng lên trên người cô, còn cầm một cái ô đưa cho cô: “Vậy em xuống đi.
”
Đã diễn thì phải diễn tới cùng, Diệp Du Nhiên không thể làm gì khác hơn là khoác áo của anh ta, mở ô của anh ta ra và bước xuống xe.
Sau khi xuống xe, cô không hề dừng lại, quay người liền rời đi.
Huỳnh Tiến Dương còn nhìn theo cô đi vào khu căn hộ mới rời đi.
Diệp Du Nhiên trốn ở sau cây cảnh, nhìn Huỳnh Tiến Dương rời khỏi đó mới đi ra, ném áo vest và ô vào thùng rác rồi vẫy xe về nhà.
Về đến nhà, Diệp Du Nhiên gọi đồ ăn ở ngoài đến, ăn xong cảm thấy hơi đau đầu liền đi ngủ.
Một giấc ngủ này càng ngủ càng mệt, càng ngủ càng cảm giác người nặng nề, giống như không tỉnh lại được vậy.
Bảy giờ, cô tỉnh lại một lần và cảm thấy cả người không có sức lực nên ngủ lại.
Cô nghĩ chắc mình bị cảm rồi.
Nhưng cô thậm chí không có sức để ngồi dậy lấy thuốc cảm.
Cô quyết định quấn chăn xoay người ngủ thêm, nói không chừng tỉnh dậy sẽ khỏe lại.
Cũng không biết cô ngủ bao lâu, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cảm giác có người giơ tay sờ trán của mình, mát lạnh rất thoải mái.
Cô theo bản năng dịch về phía đó.
Một lát sau, trên trán đã mát, còn có tiếng người nói chuyện.
Ý thức của Diệp Du Nhiên tính tỉnh táo lúc lại mơ hồ, chính là không tỉnh lại.