Chương 97:
Hai người vừa ra khỏi cửa phòng nghỉ ngơi thì bắt gặp Mộ Tấn Dương và Bùi Chính Thành.
An Hạ vừa nhìn thấy Bùi chính Thành thì hù một cái: “Đồ tự đại!”
Bùi Chính Thành không cam tâm, đáp: “Đồ ngực phẳng!”
“Anh tin tôi đấm anh một đấm không!” An Hạ đưa nắm tay lên trước mặt anh ta.
Bùi Chính Thành mặc dù trước nay có chút bất lương, đối phó với phụ nữ cũng vô cùng thuận lợi, lại bị An Hạ chọc cho câm nín: “Có bản lĩnh thì đánh tôi, có bản lĩnh thì fuck tôi đi.
”
Mộ Tấn Dương: “…”
Diệp Du Nhiên: “…”
Thư kí đi ngang qua cũng đồng thời hóa đá.
Thời gian ngưng đọng hai giây, An Hạ mở to mắt, giơ nắm đấm về phía Bùi Chính Thành, Diệp Du Nhiên nhanh tay lẹ mắt kéo cô ấy lại: “An Hạ, cậu bình tĩnh một chút.
”
“Tớ bình tĩnh không nổi, cậu nghe hắn nói gì không? Hắn mắng tớ ngực phẳng, hắn còn muốn chơi tớ! Tớ dù cho có làm xử nữ tới già, đàn ông chết hết cũng không tìm anh ta! Cậu buông tớ ra, hôm nay tớ phải đánh anh ta không ngẩng đầu lên được!”
Dáng vẻ An Hạ một mực đòi đánh đòi giết khiến cho Diệp Du Nhiên giở khóc giở cười: “Anh ta khi nào đòi chơi cậu rồi?”
“Hắn vừa rồi kêu tớ fuck hắn, cậu không nghe thấy sao?”
“Anh ta là hồ đồ nhất thời nói bậy thôi.
” Diệp Du Nhiên tiếp tục khuyên.
An Hạ nắm nấm đấm: “Hắn hồ đồ rồi có thể nói bậy, thì vì cái gì tớ hồ đồ không thể đánh hắn!”
Diệp Du Nhiên trầm mặt hai giây, rồi lặng lẽ nới lỏng tay.
Bởi vì cô cảm thấy lời nói của An Hạ nói rất có đạo lý, cô hoàn toàn không cách nào phản bác.
Diệp Du Nhiên nới lỏng tay, An Hạ liền xông lên, toàn thân toả ra dấu hiệu muốn liều mạng với Bùi Chính Thành.
Bùi Chính Thành nhảy ra sau lưng Mộ Tấn Dương, ló ra nửa cái đầu nhìn An Hạ: “Tôi không đánh phụ nữ, cô đừng qua đây.
”
An Hạ cười như không cười: “Rất tốt, tôi đánh anh, anh đừng đánh trả.
”
“Cô là cái đồ không biết lí lẽ!” Bùi Chính Thành từ trước đến giờ chưa gặp qua người con gái nào bạo lực không nói lý giống như An Hạ.
Cũng may là phòng làm việc này của chủ tịch nên người không nhiều, nếu không sẽ bị làm trò cười cho thiên hạ rồi.
Mộ Tấn Dương quay đầu nhìn Bùi Chính Thành bắt lấy bàn tay trên vai anh, sắc mặt u ám: “Bỏ tay ra.
”
Bùi Chính Thành lập tức buông tay, quen biết Mộ Tấn Dương nhiều năm như vậy, người này có chứng bệnh kỳ quái, không thích người khác chạm vào mình, đúng là một căn bệnh kỳ quái.
Bùi Chính Thành vừa buông tay, An Hạ liền không còn chướng ngại gì nữa.
Bùi Chính Thành liền chạy: “Ngực phẳng, cô đừng đuổi theo tôi nữa, tôi mời cô và Diệp Du Nhiên ăn cơm có được không!”
“Thật sao?” An Hạ dừng lại một lát.
Bùi Chính Thành gật gật đầu: “Thật!”
Lời vừa nói, anh đột nhiên mở to miệng, ôm chân mình nhảy lên một cái.
Mộ Tấn Dương tao nhã thu hồi cái chân vừa mới giẫm Bùi Chính Thành một cước, âm thanh bình thản: “Gọi chị dâu!”
Bùi Chính Thành nhảy đến trước mặt Diệp Du Nhiên nói: “Chị dâu, đại ca giẫm chân em.
”
Diệp Du Nhiên làm như không làm không nghe thấy, xoay người đi về hướng cửa thang máy.
Tuyệt đối là một tên bệnh thần kinh!
Cuối cùng vẫn là An Hạ đỡ Bùi Chính Thành bị Mộ Tấn Dương đá đến suýt tàn phế đi nhà hàng.