Cơn mưa xối xả dần tạnh, nước lũ cũng không dâng nữa, xem ra mắt biển đã được lấp lại rồi.
Điều đó nghĩa là Hắc Long đã bị phong ấn, còn sau này nó có phá phong ấn lao ra được nữa hay không thì không ai biết.
Quan trọng là Mạc Phong đã cho nó một đòn chí mạng, nếu không Bạch Doanh cũng không thể trấn áp lại con đầm này.
Mưa đã tạnh, nước lũ ngừng dâng.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Phong ngồi phịch xuống đất, không biết là do quá mệt hay là vì vết thương trước đó.
Sau đó anh lăn ra đất ngủ thiếp đi.
… …
Lúc anh tỉnh dậy đã là buổi trưa.
Mạc Phong mở mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà gỗ, ánh sáng mặt trời len lỏi qua kẽ hở chiếu vào trong căn phòng.
Anh muốn trở mình nhưng vừa động đậy thì toàn thân đau nhức như vừa bị đánh cho một trận tơi bời.
“Khương Na bưng một chiếc bát, mở cửa đi vào trong phòng.
Thấy Mạc Phong đã tỉnh lại liền vội vã hỏi: “Anh tỉnh rồi sao?”
“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”, Mạc Phong vỗ vỗ đầu khẽ hỏi.
Khương Na đặt bát canh nóng lên bàn mỉm cười nói: “Anh đã hôn mê ba ngày rồi!”
“Ba ngày? Những người khác đâu?”
Nói rồi Mạc Phong định ra khỏi giường, anh còn tưởng mình mới chỉ ngủ thiếp đi vài tiếng.
Thật không ngờ mới đó đã ba ngày rồi.
Thấy Mạc Phong muốn ngồi dậy, Khương Na vội vã ấn anh lại giường: “Anh Mạc Phong, vết thương còn chưa lành thì đừng vội cử động.
Hôm qua tôi vừa nắn lại xương sườn cho anh, giờ anh vẫn cần tĩnh dưỡng.
Trước hết anh hãy uống bát canh này đã, đây là canh gà tôi vừa nấu cho anh!”
“Cô nấu sao?”, Mạc Phong ngẩng đầu mỉm cười nhìn Khương Na.
Mặc dù lúc này tóc cô đã bạc trắng nhưng dung mạo vẫn như xưa.
Ai không biết còn tưởng cô đang cosplay nhân vật hoạt hình nào.
Tóc bạc muốn nhuộm đen lại cũng không phải việc gì khó.
Chỉ là trước đó từng nghe Diệm Phi nói nội tạng của Khương Na đã lão hóa như bà cụ hơn bảy mươi tuổi, còn sống được bao lâu phải xem số mạng của cô ấy.
Mạc Phong cũng không nhắc đến câu chuyện thương tâm này, anh chỉ cúi xuống uống canh gà rồi khen: “Ngon thật đấy, tay nghề khá lắm!”
“Anh Mạc Phong thích là được rồi, trong nồi vẫn còn nữa đấy!”, Khương Na gom những sợi tóc đang rơi xuống trước trán rồi vén lên tai.
Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân.
Bịch!
“Anh Phong, anh tỉnh rồi sao?”
Cái tên Trương Phong này lúc nào cũng vậy, chưa thấy người đã thấy tiếng.
Nhưng khi hắn bước vào phòng, thấy Mạc Phong và Khương Na đang ngồi bên mép giường mặt đối mặt thì không khỏi ngượng ngùng cười cười nói: “Chuyện đó… tôi… có phải đến không đúng lúc không? Hay là hai người nói chuyện tiếp đi, tôi đợi lát nữa quay lại sau cũng được!”
Nói rồi, lập tức quay đầu định chuồn thẳng.
Nhưng Mạc Phong đã gọi giật lại: “Đứng lại đó! Qua đây cho tôi!”
“Hi hi, anh Phong à, tôi chỉ vô ý tới không đúng thời điểm thôi.
Anh yên tâm tôi sẽ không kể lại với các chị dâu khác đâu.
Không phải vì chút chuyện này mà anh định giết tôi để diệt khẩu đấy chứ?”, Trương Phong ngượng ngùng cười nói.
Khương Na rất biết ý, đứng dậy mỉm cười nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi sẽ ra ngoài trước.
Trong bếp còn đang đun thuốc!”
Sau đó cô thu lại cái bát, cười với Trương Phong một cái rồi rời đi.
“Được đấy Mạc Phong, anh đi tới đâu là hút vận đào hoa tới đó!”
Mạc Phong lườm Trương Phong một cái đáp: “Đừng nói linh tinh, người ta chỉ mang tới cho tôi bát canh gà mà cậu đã xuyên tạc đi tận đâu rồi, đúng là cái đồ EQ thấp!”
“Anh không biết đấy thôi, hai ngày nay anh hôn mê, Diệm Phi và Khương Na thay nhau chăm sóc, túc trực ngày đêm bên cạnh anh, ghen tỵ chết mất.
Tôi cũng bị nội thương vì trấn áp con Hắc Long kia nhưng họ chỉ cho tôi một viên đan dược bồi bổ khí huyết sau đó bảo tôi tự ở nhà dưỡng thương.
Anh nói xem, đúng là người đẹp trai đi đến đâu cũng được hưởng đặc quyền mà!”
Trương Phong lắc đầu than thở.