Linh chi Lửa vốn dĩ là một bảo vật khó tìm, Mạc Phong có thể mang về được nhiều như vậy, dù không nói rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng kẻ ngốc cũng biết chắc chắn phải tốn rất nhiều công sức.
Mạc Phong nắm lấy cổ tay cô ấy, chẩn đoán mạch đập, xem ra đã tốt hơn trước nhiều rồi.
Điều đó đủ cho thấy linh chi Lửa có thể giảm bớt tình trạng bệnh, cũng không uổng công lần này anh đến Nam Khương tìm thứ này, xém chút nữa đã chết ở đó.
Nhưng khi anh trở về, anh không hề nói về những gì đã xảy ra ở đó.
Ngay cả Trương Phong và những người khác cũng vậy, vô cùng kín tiếng, nói ra có khi còn rước họa vào thân, kể cả nói ra thì chưa chắc đã có người tin.
Mà lúc trước, khi mọi người rời đi cũng đã hứa với trưởng lão Linh, sau khi đi ra ngoài không được nhắc đến chuyện trong mười tám trại Nam Khương với người ngoài, dù sao càng ít người biết chuyện bên trong càng tốt, Mạc Phong cũng hiểu điều này.
Anh sẽ không tự rước họa vào thân đâu.
Sau khi buông Diệp Đông Thanh ra, anh đổ nước sắc linh chi Lửa ở trong nồi ra.
Bên trong không chỉ chứa linh chi Lửa mà còn có cả bách tuế thảo, hương bách, đinh thu hương và các dược liệu khác được sử dụng đặc biệt để trị lạnh, hơn nữa còn có nhân sâm Mễ, quả chà là đỏ, v.v để bổ khí và bổ huyết.
Không nhất thiết phải chữa khỏi tình trạng của Diệp Đông Thanh, chỉ cần khống chế nó bằng dược liệu thì không có vấn đề gì, nhiều linh chi Lửa như vậy có thể dùng một thời gian dài.
Nếu sau còn cần thêm, thì có thể bảo đám người Diệm Phi giúp đỡ, gửi kèm theo vải vóc.
“Uống thuốc đi, hôm nay trông sắc mặt em khá tốt, chứng tỏ đơn thuốc của anh đã phát huy tác dụng!”, Mạc Phong bưng bát thuốc chậm rãi xoay người.
Sau khi Diệp Đông Thanh nhận lấy, không cần biết có nóng hay không, uống hết một hơi.
“Uống chậm thôi, vừa mới đổ ra rất nóng đấy!”
Nhưng cô ấy lắc đầu: “Không sao, thân nhiệt của em tương đối thấp, cho nên uống cái này mới phù hợp”.
“…”
Mạc Phong sờ sờ cái bát, nóng rụt cả tay, không ngờ cô ấy có thể uống nó như nước sôi để nguội vậy.
“Được rồi, uống xong rồi thì đi ra ngoài đi.
Anh còn phải rửa bát, lát nữa sẽ ra sau, nếu em chán thì đến câu lạc bộ Giang Long tìm Thương Hồng ấy”, Mạc Phong quay lưng về phía cô ấy, vừa rửa bát vừa nói.
Nói hồi lâu cũng không thấy Diệp Đông Thanh trả lời, cảm thấy có chút kỳ quái, anh không khỏi quay đầu nhìn lại, liền thấy cô ấy đang ngẩn người ra nhìn mình.
“Ngây ra đó làm gì thế?! Tại sao em lại nhìn anh?!”
Anh bước tới, nhẹ nhàng chạm vào trán Diệp Đồng Thanh, nghĩ rằng cô ấy bị sốt, nhưng mọi thứ vẫn bình thường, hơn nữa thân nhiệt của cô ấy vốn còn thấp hơn người bình thường.
Muốn sốt cũng khó, với cơ thể hiện tại của cô ấy, chỉ một chút cảm lạnh cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho nên một khi có triệu chứng Mạc Phong phải xử lý kịp thời ngay.
“Không sốt, cười ngây ngốc cái gì đó?!”
Diệp Đông Thanh nũng nịu nép vào trong vòng tay anh: “Anh mặc tạp dề trông đẹp trai quá! Cho dù bên ngoài có oai phong lẫm liệt đến đâu, về nhà trông anh chả khác gì ông chồng nội trợ.
Thật quyến rũ, đàn ông ở ngoài đánh cả thiên hạ, về nhà vẫn có thể cầm muôi rửa bát.
Nếu gặp anh sớm hơn, em sẽ giấu anh đi không cho những người phụ nữ khác biết!”
Vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, cô nhóc này kiêu ngạo biết bao.
Không hiểu sao cô ấy lại lên nhầm xe của anh, lúc đó cô thậm chí còn không thèm nhìn mặt anh, vậy mà bây giờ lại dính lấy anh như một con mèo con vậy.
“Đừng nghịch nữa nào, ra ngoài cho anh rửa bát đã rồi nói tiếp nhé”, anh nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Đông Thanh, dịu dàng nói.
Nhưng cô nhóc lại vòng tay ôm chặt lấy eo anh: “Em … muốn sinh cho anh một đứa con gái…”
“…”