Ba người đi dạo một vòng trên phố, quả nhiên có không ít sạp hàng lập tức thu dọn đồ đạc định bỏ chạy khi nhìn thấy Tần Lam.
Lúc này Giang Tiểu Hải kéo tay áo Mạc Phong nói nhỏ: “Đội trưởng, thực ra em không đói, hay là hai người đi tìm chỗ nào ăn đi.
Em muốn quay về xem mẹ em thế nào.
Tối qua em đi, không biết bà đã ăn gì chưa? “Vậy thì anh cũng không ăn nữa, cùng tới bệnh viện đi.
Nhưng không phải tới khoa xương khớp mà là tới bệnh viện Nhân Dân!”
Mạc Phong thản nhiên cười.
Cậu ấy nhìn Mạc Phong với vẻ kỳ lạ, rõ ràng là không hiểu gì.
Nửa đêm hôm qua cậu ấy rời khỏi bệnh viện, vì bác sĩ nói rằng mẹ cậu sắp không ổn.
Nếu phải cấp cứu thì sẽ cần một khoản tiền lớn, ít nhất cũng phải năm trăm nghìn tệ.
Vì vậy cậu ấy định đột nhập vào hội sở Hoàng Quan điều tra đầu mối liên quan tới Vương Phú Quý và tố cáo, như vậy thì cậu sẽ có tiền để cứu mẹ mình.
Nhưng không ngờ suýt cậu ấy suýt nữa bị liên lụy.
Nếu không có Mạc Phong kịp thời xuất hiện thì có lẽ Giang Tiểu Hải đã bị khử từ lâu rồi.
“Ấy? Hai người đi đâu vậy? Không phải đi ăn sao?”, Tần Lam nghi ngờ nói.
Mạc Phong phất tay: “Cho cô nợ đấy, có thời gian rồi di!”
Nói xong anh bắt taxi cùng Giang Tiểu Hải lên xe ngay vì sợ Tần Lam sẽ lại đi theo.
Ngồi lên xe anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đội trưởng, sao em cảm thấy hình như anh hơi sợ cảnh sát Tân thế a?”, Giang Tiểu Hải cười đều cảng nhìn Mạc Phong.
Cậu ấy biết đội trưởng của mình là người không sợ trời không sợ đất.
Diêm vương nhìn thấy cũng phải bỏ qua anh, vậy mà anh lại cứ né né cô gái này.
Chẳng lẽ đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao? “Anh thích những cô gái như những con thỏ hay hồ ly nhỏ, chứ không phải là hổ mẹ!”, Mạc Phong day thái dương lắc đầu.
Bệnh viện Nhân Dân Giang Hải.
Hai người Mạc Phong vừa lên tầng thì cuộc phẫu thuật cũng kết thúc.
Đây là phòng bệnh một người, phòng Vip dành riêng cho mẹ của Giang Tiểu Hải “Mẹ, mẹ không sao chứ?”, Giang Tiểu Hải đi tới trước giường bệnh, khẽ quỳ xuống.
Người phụ nữ trung niên nằm trên giường trông vô cùng yếu ớt, nhưng nghe thấy tiếng của con trai mình thì bà vẫn run rẩy đưa tay lên.
Bà nhìn Giang Tiểu Hải đang quỳ trước mặt rồi lại nhìn Mạc Phong: “Con trai, lần này phiền bạn con quá rồi, nếu như không phải cậu ấy bỏ tiền ra giúp mẹ trị bệnh thì có lẽ con đã không gặp được mẹ nữa…dù thế nào, tiền này con cũng phải trả cho người ta! Nhất định!”
Giang Tiểu Hải lau nước mắt: “Mẹ yên tâm, con sẽ trả tiền, mẹ yên tâm dưỡng bệnh!”
Mạc Phong lẳng lặng đi ra ngoài nhân lúc hai mẹ con họ trò chuyện.
Tuổi đã cao khiến anh cảm thấy xúc động khi nhìn thấy cảnh tượng nhà người ta vui vẻ như vậy.
“Mệt mỏi rồi!”, Mạc Phong dựa vào ghế ngoài phòng bệnh và thở dài.
Anh cũng không biết rốt cuộc anh theo đuổi cái gì trong cuộc đời này, danh hay lợi? Hầu như anh không thiếu
Lúc này tại tập đoàn Kim Tư Nhã.
Nhóm quản lý lại náo loạn cả lên.
Cả buổi sáng, tất cả các bộ phận của tập đoàn đều hoạt động hết công suất.
Chỉ trong vòng một đêm, sản phẩm mỹ phẩm mộng lệ đã bị không ít người công kích trên mạng.
Thậm chí bộ sản phẩm này vừa đăng đàn thì đã có cả đảm anh hùng cào bản phím nhao vào buông lời ác ý, đảm quần chúng cần dựa tám chuyện cũng được lôi vào.
Thậm chí trên mạng còn để lộ thông tin về tình hình kinh tế hiện tại của tập đoàn Kim Tư Nhã.
Tất cả khuyết điểm đều được phơi bày ra trước bàn dân thiên hạ.
Quan trọng nhất là sản phẩm hot nhất gần đây của tập đoàn này đã xuất hiện hàng fake với tốc độ cực nhanh, hơn nữa hàng giả còn giống hàng thật tới hơn 80%.
Hơn nữa giá rẻ vô cùng, khiến người dân tranh giành đi mua.
Bây giờ hàng giả bán đắt như tôm tươi, tập đoàn Kim Tư Nhã dường như lại biến thành vũng nước tù.
“Sao lại thế chứ!”, Mục Thu Nghi ngồi trong phòng làm việc day thái dương, chuyện này khiến cô cực kỳ đau đầu.
Tống Thi Vũ khẽ đặt tài liệu lên bàn: “Tối qua Mạc Phong đã nhắc cậu, làm sếp không nên quá nhân từ, cơn bão mạng càng lúc càng lớn, không nghĩ cách chặn lại thì e rằng chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ bị vùi dập tơi bời
Cô bằng đứng bật dậy: “Cha nội đó về chưa?” “Từ sáng tới giờ cậu đã hỏi hơn một trăm tám mươi lần về Mạc Phong rồi đấy”, Tổng Thi Vũ cười khổ
Cứ khi bị bế tắc là Mục Thu Nghi lại hỏi Mạc Phong về chưa à?
Giống như cha nội này vô hình đã trở thành cái phao cứu sinh của cô vậy.
Tống Thi Vũ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Thực ra chúng ta cũng không quá bị động, vẫn có cơ hội lật ngược tình thế “Hả? Cơ hội gì cơ?” “Không phải ngày mai có một khách hàng lớn tới từ Yến Kinh sao? Hơn nữa còn là một KOL có hơn mười triệu người follow trên mạng.
Nếu cô ta đồng ý chụp quảng cáo cho chúng ta thì những tin đồn nhảm ngoài kia sẽ lập tức bị phá vỡ thôi!”
Sắc mặt Mục Thu Nghi cũng dần bình thường trở lại, cô khẽ dãn mày: “Nhưng…người ta có nói là nhất định sẽ tới đâu, ai mà biết được có nói đùa hay không, giờ chúng ta bị chửi ngập trong nước bọt, giá cổ phiếu xuống thấp, không ít doanh nghiệp khác thấy vậy đã dừng nhập hàng, tình hình như vậy có khi nào người ta…”
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa cắt ngang lời của Mục Thu Nghi.
Cô hằng giọng: “Mời vào!”
Tô Nguyệt cầm tài liệu bước vào: “Tổng giám đốc, đây là lịch trình tiếp đón thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hoa Nam vào ngày mai, cậu xem qua, nếu thấy không có vấn đề gì thì mình sẽ đi lo liệu!” “Thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hoa Nam sao? Cậu chắc là ngày mai cô ta tới chứ, không đùa?”, Mục Thu Nghi nghi ngờ hỏi.
Hiện tại tập đoàn Kim Tử Nhã đang bị người ngoài hất nước vào mặt mà vẫn còn cố chấp, không chừng lại gây ra thêm một loạt rắc rối không cần thiết.
Hơn nữa nếu không muốn mất mặt thì chỉ cần cử người đi ứng phó là được, cũng không tới mức đích thân kêu lá ngọc cành vàng nhà người ta từ Yến Kinh bay tới Giang Hải để khảo sát sản phẩm.
Không biết tại sao mà Mục Thu Nghi cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không nói nên lời.
“Tập đoàn người ta lớn như vậy đương nhiên nói lời giữ lời rồi.
Có điều nghe nói đúng là họ định hủy hoạt động ngày mai, nhưng thiên kim của tập đoàn nhất quyết đòi tới Giang Hải! Vừa rồi họ đã gọi điện thoại xác nhận chín giờ ngày mai sẽ tới đây! Không chừng người ta thích sản phẩm của chúng ta thật đấy!”, Tô Nguyệt nhún vai cười nói.
Mục Thu Nghi cũng khẽ thở dài, ký tên lên lịch trình hoạt động: “Hi vọng ngày mai mọi việc diễn ra thuận lợi!”
Tô nguyệt cầm tài liệu định đi ra khỏi phòng làm việc thì bỗng quay lại: “Mà sao hôm nay vẫn chưa thấy Mạc Phong đi làm nhỉ?”.