Trần Thiên Long cảm kích vô cùng.
Nếu giờ mà có mặt ở đây thì có lẽ ông ta đã ôm đùi Mạc Phong luôn rồi.
Cuối cùng ông ta cũng giúp nhà họ Trần được nở mày nở mặt khi còn sống.
Có người luôn phàn nàn mình kém may mắn mà không biết rằng cái gọi là kém may mắn của mình chính là điều mà nhiều người nằm mơ cũng không có được.
“Vậy nhé! Ông tới Giang Hải thì tới thẳng câu lạc bộ Quá Giang Long tìm Thương Hồng để bàn bạc cụ thể về việc hợp tác.
Mọi chuyện đều có tôi.
Ông chỉ cần giúp tôi dàn xếp ổn thỏa khu vực Tây Bắc là được”, Mạc Phong nói từng từ vào điện thoại.
Điều kiện khu vực Tây Bắc khá kém, y tế cũng không phát triển.
Rất nhiều người không có đủ tiền để đi bệnh viện khám chữa bệnh.
Vì vậy dùng Đông Y trở thành lựa chọn hàng đầu của rất nhiều người, nên không chừng có thể tạo được kỳ tích ở đây cũng nên.
Trần Thiên Long ở đầu dây bên kia lập tức thề thốt.
Sau khi nói thêm vài câu với Mạc Phong thì ông ta cúp máy.
Đám người trước đó ngông nghênh giờ đứng ngây như phỗng.
“Cậu…cậu Mạc.
Vừa rồi chúng tôi chỉ nói đùa mà cậu lại tưởng là thật…”, người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng nói với vẻ khúm núm.
Lúc bắt đầu, chính cha nội này đã huy động đám đông tới chen cứng vào trong câu lạc bộ Quá Giang Long.
Nếu như anh đoán không nhầm thì đây chính là cha nội làm đại lý của nhà họ Diệp ở khu vực Tây Nam lúc trước.
Kẻ to mồm nhất chính là đại lý lúc trước của nhà họ Diệp.
Và chính vì hành vi vô lý của bọn họ nên mới khiến kinh tế của vùng phía Nam bất ổn và thị trường dược liệu trở nên hỗn loạn.
Những kẻ này chỉ biết đến lợi ích trước mắt mà không bao giờ nhìn rộng ra đại cục.
Họ chỉ biết nhét tiền vào túi mình chứ không thèm quan tâm tới sự sống chết của người khác.
Tác dụng của việc dùng thuốc Đông y khá chậm.
Mọi người chịu dùng đơn giản vì nó rẻ.
Dù hiệu quả chậm nhưng cũng không có tác dụng phụ.
Nếu như tăng giá thuốc thì người bình thường khó lòng mua được.
Và như vậy thì chi bằng họ tới bệnh viện cho xong.
Nói dễ nghe thì việc kiểm soát giá thành là để có lợi cho dân nhưng thực tế là để bảo vệ lợi ích của chính Mạc Phong.
Chỉ khi mang lại lợi ích cho đám đông, để họ tiếp nhận sản phẩm của anh thì anh mới có được lợi ích.
Đám người này muốn quấy rối thị trường tức là ngáng đường anh thì đương nhiên anh tuyệt đối sẽ không tha thứ! Dịch bệnh mà xảy ra ở lợn thì cùng lắm không ăn thịt lợn, nhưng vẫn có thể ăn thịt dê, thịt bò.
Còn nhiều cách lắm.
Đám người này ngốc là ở chỗ không hiểu được tính tình của Mạc Phong.
“Đùa? Ông thấy tôi giống như đang đùa không? Bắt đầu từ bây giờ, tôi chính thức chấm dứt hợp đồng với toàn bộ các gia tộc ở vùng Tây Nam.
Câu lạc bộ Quá Giang Long sẽ bồi thường cho mỗi nhà gấp ba lần tiền vi phạm hợp đồng.
Chúng ta không ai còn nợ ai”, Mạc Phong nói giọng thản nhiên nhưng chứa đụng sự ngạo mạn ngút trời khiến người khác cảm thấy run sợ.
Đám người tưởng rằng người đông thì có thể ức hiếp được Mạc Phong.
Bọn họ đã sai rồi! Sai một cách quá vô lý!
Thương Hồng đã sớm đoán ra được sự dứt khoát của Mạc Phong.
Anh thà chặt đứt cánh tay mình cũng không chịu cúi đầu trước người khác.
Huống hồ, vùng Tây Bắc chưa chắc đã là khu vực không tốt.
Khu vực càng nghèo thì càng có thể phát triển mạnh.
Các gia tộc ở hai khu vực Tây Nam và Tây Bắc cũng giống như trẻ con của vùng thành phố và vùng nông thôn vậy.
Nếu bạn cho đứa trẻ sống ở thành phố mười tệ tiền tiêu vặt một ngày thì bọn chúng sẽ cảm thấy không đủ.
Chúng muốn có một trăm tệ.
Nhưng nếu bạn cho trẻ con nông thôn mười tệ thì chúng sẽ cảm thấy đây là một ân huệ lớn vô cùng.
Đó chính là hai dạng biểu hiện khác biệt một trời một vực.
Trước đó bọn họ bao vây câu lạc bộ Quá Giang Long với khí thế phải lấy được chút lợi lạc gì đó thì mới chịu rời đi.
Giờ thì hay rồi.
Lợi lạc không thấy đâu chỉ thấy hậu họa.
Đến ngay cả bát cơm cũng bị người ta cướp mất.