“Hầy! Anh nói cũng phải, dù sao con bé nhà họ Từ cũng bỏ chạy.
Giờ danh tiếng của nhà họ Từ cũng thê thảm lắm.
Chúng ta không có được gì nhưng cũng chẳng mất gì! Thằng nhóc này đầu nảy số cũng nhanh gớm.
Biết dùng chiêu này để vớt vát lại thể diện của nhà Mộ Dung!”, ông cụ hừ một tiếng, rõ ràng là đã chịu nhượng bộ.
Nhược Hi không khỏi chớp mắt khi nói với anh.
Đôi mắt cô ánh lên vẻ tự tin giống như Thương Hồng.
Điều này khiến Mạc Phong cảm thấy tò mò không biết là trước đây cô ấy từng làm gì.
Trong đầu anh hiện ra những cái tên nữ giới ở trong nước nổi tiếng gần đây nhưng hình như không có ai tên là Nhược Hi.
Anh cùng Nhược Hi đi tham quan một vòng.
Nơi đây đúng là rộng thật.
Diện tích chỉ kém câu lạc bộ Quá Giang Long một chút.
Họ bàn bạc sơ qua về việc làm thế nào có thể trang hoàng nơi đây.
Có lẽ cần phải dựng lên câu lạc bộ mới trong vòng năm ngày thôi.
Sau khi rời khỏi Fortune Plaza, Mạc Phong định đưa Nhược Hi về câu lạc bộ Quá Giang Long để chuẩn bị nhưng khi chuông điện thoại rung lên và anh lấy ra xem thì bỗng cảm thấy sững sờ vì người gọi tới không phải ai khác mà chính là Tống Giai Âm!
Mấy ngày mới về này anh cũng bận bịu nên chưa tới công ty xem xét tình hình được.
Anh định đợi xong hết việc thì sẽ tới thăm cô ấy.
Thật không ngờ cô nàng lại gọi điện cho anh trước.
“Bạn gái bé nhỏ hả?”, Nhược Hi ngồi ở tay lái phụ liếc nhìn gương chiếu hậu khẽ cười.
Mạc Phong xua tay cười ái ngại: “Không phải, chỉ là bạn thôi.
Anh nghe máy đã!”
Anh vừa khởi động xe vừa nghe điện thoại.
Nhưng thật không ngờ vừa kết nối thì đầu dây bên kia vọng tới tiếng khóc thét của Tống Giai Âm!
Ầm!
Mạc Phong lập tức tắt động cơ.
Anh ngồi thẳng người, khẽ chau mày khiến Nhược Hi thấy vậy cũng không khỏi há miệng.
Một người đàn ông mà có biểu hiện như vậy thì chứng tỏ là anh ấy đang lo lắng lắm.
“Tiểu Âm! Em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
Tống Giai Âm khóc thút thít: “Anh Mạc, em…thật sự hết cách rồi…”
“Em đang ở đâu?”
“Em ở Bệnh viện Chuyên Khu”.
Sau khi tắt máy, Mạc Phong lập tức vứt điện thoại qua một bên: “Em thắt dây an toàn vào, anh đưa em về trước”.
“Không cần đâu.
Anh có việc thì đi xử lý trước đi.
Em lớn bằng từng này rồi, có thể tự bắt xe về được.
Anh đi dỗ dành cô bạn nhỏ của anh đi, em nghe tiếng khóc mà cũng thấy đau lòng nữa!”, Nhược Hi nhướn mày nhìn anh khẽ cười.
Mạc Phong cũng chỉ biết thở dài: “Vậy thì em về trước nhé, chuyện của câu lạc bộ làm phiền tới em rồi.
Anh hi vọng trong vòng vài ngày tới có thể gây dựng xong.
Mộc Linh Lung cũng khá lắm, hi vọng có thể giúp em một tay!”
“Thiếu chủ đã nhắm rồi à? Cô ấy chưa có bạn trai đâu, mới có hai mươi mà năng lực cực kỳ xuất chúng rồi, hay là cũng thu nạp cô ấy luôn!”
“Khụ khụ, đừng nói linh tinh.
Anh đi trước đây!”
“…”
Trong đầu anh đã bắt đầu xuất hiện cơ thể mượt mà của Mộc Linh Lung.
Đôi chân dài thẳng tắp của cô ấy đúng là cực phẩm.
Anh là đàn ông chứ không phải là cầm thú nên không thể cứ nhìn thấy gái đẹp là muốn chiếm hữu làm của riêng được!
Đế vương thời cổ đại do quá tham lam nên về cơ bản không thể sống quá bốn mươi tuổi.
Thời trẻ mà chơi quá sức thì về già chỉ biết rơi nước mắt mà thôi!