“Cho chết!”
Người đàn ông Địa Trung Hải tức giận nói: “Dương Chính Nghĩa! Ông đừng quá đáng quá! Mặc dù ông là viện trưởng nhưng tôi cũng là phó viện trưởng.
Lý Đức Hoa là cháu tôi, nó bị đánh ông không đòi lại công bằng giúp thì cũng thôi, lại còn đổ thêm dầu vào lửa à?”
Dương Chính Nghĩa kéo ông ta vào phòng bệnh.
Mạc Phong và những bác sĩ khác cũng đi vào theo .
Nhưng những bác sĩ kia lập tức đứng tránh Mạc Phong một cách vô thức.
“Sao thế? Làm chuyện xấu nên chột dạ à?”, Mạc Phong nhướn mày cười xấu xa.
Mấy trăm nghìn tệ tiền thuốc mà không những không chữa khỏi bệnh lại còn càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Điều này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ gây tổn hại rất lớn cho bệnh viện Chuyên Khu.
Bệnh viện Chuyên Khu là bệnh viện tốt nhất của Giang Hải.
Scandal ít vô cùng, sự cố trong y tế mấy năm cũng không gặp một lần, so với những bệnh viện khác thì ở đây tốt hơn nhiều.
Đương nhiên có được thành tích đó là do Dương Chính Nghĩa quản lý tốt.
Ông ta không giống những người khác chỉ làm cảnh rồi nhận lương tháng.
Có người sẽ nói chẳng phải cao nhân như ông ta sớm đã không màng danh lợi rồi sao? Sao còn chấp nhận công việc với mức lương cao như thế chứ?
Thứ nhất, là người ai cũng cần phải sống.
Ăn uống đều cần tiền cả, dù không màng danh lợi thì cũng không thể chỉ uống nước lã hít khí trời mà.
Thứ hai, lương cao chỉ là một sự khẳng định dành cho năng lực của ông ta chứ không phải vì tham tiền.
Đối với người như ông ta, nếu bệnh viện khác trả ba nghìn tệ một tháng thì ông ta sẽ cho rằng đối phương khinh thường y thuật của mình cũng nên!
Mặc dù bản thân đã hơn sáu mươi tuổi nhưng hàng ngày ông vẫn đi làm đều đặn.
Trước giờ phòng làm việc của ông lúc nào cũng chen chúc bệnh nhân, trong khi các phòng của các bác sĩ khác thì vắng như chùa bà Đanh.
Họ bước vào phòng.
Mạc Phong cũng đã nhìn thấy bố của Tống Giai Âm.
Trông ông ấy gầy đi nhiều.
Nói thật là gầy hơn nhiều so với lần gặp trước ở thôn Thập Lý.
Xem ra đúng là gần đây ông ấy bị bệnh tật hành hạ không hề nhẹ.
“Ông nhìn xem, đây là người bệnh mà các ông chữa trị đấy à? Các ông đang truyền thuốc gì vậy?”, Dương Chính Nghĩa chỉ vào chai nước, trầm giọng hỏi.
Mấy bác sĩ kia không ai dám nói gì.
Người đàn ông trung niên Địa Trung Hải huých người đàn ông đeo kính ra hiệu ông ta màu chống chế.
“Là…là một loại thuốc có thể kích thích não bộ, không có tác dụng phụ và rất đắt, được nhập khẩu từ nước Mễ! Đúng! Chính là được nhập khẩu từ nước Mễ!”, người đàn ông trung niên đeo kính gật đầu nói với vẻ sợ hãi.
Mỗi một lần nói là một lần ông ta lau mồ hôi.
Mạc Phong chỉ dựa người vào cửa cười lạnh lùng: “Ý ông là Acid Nicotinic à?”
“Đúng, chính là Acid Nicotinic!”
“Cái con khỉ nhà ông ấy! Đây chẳng phải là đường glucose mấy tệ một chai sao?”
“…”
Dương Chính Nghĩa quay ngoắt đầu lại, quát lớn: “Cái gì? Đường glucose? Người ta có khối u trong não kết thành cục máu đông mà các ông đi truyền glucose?”
Ông ta là bác sĩ Đông y nên không biết nhiều về Tây y.
Không phải là ông ta không có cơ hội học tập mà là cảm thấy khinh thường Tây y.
Bởi vì Tây y động tí là mổ xẻ phẫu thuật.
Rõ ràng có thể dùng Đông y để giải quyết, dù hiệu quả chậm hơn một chút nhưng mà không nguy hiểm như phẫu thuật.
Tống Giai Âm nghe thấy vậy thì khẽ chau mày: “Tôi nộp mỗi ngày hơn năm nghìn tệ tiền thuốc men mà các ông lại truyền đường glucose mấy tệ bạc cho bố tôi sao?”