Những người xung quanh thấy Dương Chính Nghĩa múa may quay cuồng thì kinh hãi kêu lên.
“Ôi trời, thần y Dương quả nhiên lợi hại!”
“Chẳng phải sao? Nghe nói những người bốc số đi khám bệnh lên tới hàng chục nghìn người đấy.
Lần trước tôi tới bốc số mà phải xếp hàng từ một giờ đêm, vậy mà tới nơi cũng đã có hơn một trăm người xếp trước tôi rồi!”
“Chứ còn gì nữa! Mấy lần tôi muốn hẹn lịch đều không được.
Những bác sĩ có lương tâm như thế này giờ ít lắm, không giống ai kia, lấy đường glucose làm thuốc, rồi còn định đuổi người ta đi, sao bệnh viện lại có cái thể loại bại hoại như vậy chứ?”
“Bệnh viện vốn là nơi cứu người, giờ thấy chó mèo gì cũng vào làm được, đúng là mất cả giá trị nghề nghiệp.
Tóm lại vẫn là Đông y tốt, không giống Tây y, tôi bị viêm phổi, nằm viện cả tháng rồi mà chẳng có chút biến chuyển gì!”
“…”
Mấy bác sĩ kia chỉ biết cúi gằm mặt.
Nếu lúc này mà còn già mồm thì chắc chắn sẽ khiến những người khác thấy phẫn nộ.
Sắc mặc bố của Tống Giai Âm dần trở nên hồng hào, không còn tím tái giống như trúng độc nữa.
Lúc này, sắc mặt hồi phục được như vậy chứng tỏ là việc bị xuất huyết đã được kiểm soát.
“Ọe!”
Bố của Tống Giai Âm lập tức đổ người nôn xuống đất.
Ông ấy nôn ra những cục máu đông màu đen.
“Tiếp tục nôn đi!”, Dương Chính Nghĩa ấn mạnh vào huyệt vị sau lưng ông ấy.
Một giây sau, ông ấy lại tiếp tục nôn cho tới khi không thể nôn được nữa.
Mùi máu tanh như mùi thịt thối khiến những người có mặt cũng phải nôn khan.
Nhất là mấy bác sĩ kia, bọn họ lập tức bụm miệng và quay đầu chạy ra ngoài.
Cho tới khi nôn ra máu tươi thì Dương Chính Nghĩa mới đặt ông ấy trở lại giường.
“Được rồi! Không sao rồi! Chú ý nghỉ ngơi là được!”, ông ta cất kim châm cứu vào trong hộp rồi chắp tay sau lưng, nói với giọng bình thản.
Làm màu không cần ra vẻ mới chính là đòn chí mạng.
Cao thủ thích làm màu thường luôn tỏ vẻ bình thản như vậy.
Lúc này Mạc Phong dựa vào tường, khoanh tay khẽ cười: “Em rằng như vậy vẫn chưa ổn đâu ông Dương!”
“Ồ! Cậu nhóc còn gì chỉ giáo sao?”
Dương Chính Nghĩa vẫn tỏ ra hiền từ.
Dường như ông ta đánh giá rất cao việc vãn bốn hỏi những vấn đề liên quan tới Đông y.
Có lẽ bất cứ ai học Đông y cũng đều có một ước mơ là có thể khiến Đông y được mọi người chấp nhận một lần nữa.
Lịch sử mấy nghìn năm không nên bị chôn vùi như vậy.
Hiện tại Đông y đã sa sút tới mức không tìm được mấy người giống lương y thực thụ nữa rồi.
Lang băm khắp nơi khiến người dân cảm thấy mất lòng tin vào lĩnh vực này.
Đây cũng là điều khiến Dương Chính Nghĩa cảm thấy đau lòng nhất.
Ông ta muốn cứu vãn Đông y, dù chỉ đạt được một chút hiệu quả cũng tốt.
Vì vậy ông ta mới chọn lựa việc tiến hành châm cứu trước mặt người khác như vậy.
Mạc Phong chỉ khẽ phất tay: “Không tới mức thỉnh giáo, chỉ là tôi cảm thấy cách châm cứu của ông Dương hơi sai một chút!”
Ầm!
Đám đông bùng nổ.
Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà dám nghi ngờ một ông già Đông y đã hành nghề hơn bốn mươi năm rồi sao?
Trong ấn tượng của bọn họ, Dương Chính Nghĩa là một bác sĩ quyền uy, địa vị đã sớm vượt qua bất cứ vị bác sĩ nào trong bệnh viện này.
“Cậu nhóc này là ai vậy.
Đúng là không biết tự lượng sức, lẽ nào không biết mình là ai sao? Còn dám nghi ngờ cả bác sĩ Dương!’ “Đúng vậy! Đông y vốn cần sự điềm tĩnh.
Tuổi càng cao thì y thuật sẽ càng giỏi, bởi vì đã được gặp rất nhiều bệnh tình khác nhau.
Có một câu nói rất hay, đó là thùng rỗng thường kêu to!”
“Cô gái, quản cho tốt bạn trai của cô đi.
Bác sĩ Dương chữa bệnh cho bố cô đã là hiếm lắm rồi, không biết cảm ơn thì thôi, lại còn gây sự!”
“…”
Đám đông đồng loạt chĩa mũi nhọn về phía Mạc Phong.
Vào thời khắc này, dù là bất kỳ ai dám nghi ngờ y thuật của Dương Chính Nghĩa thì có lẽ mọi người cũng sẽ đều lý luận như vậy với bạn mà thôi.
Dương Chính Nghĩa chỉ xua tay khẽ cười: “Người trẻ hiếu học là điều hiếm có.
Cậu nói đi! Xảy ra vấn đề ở đâu! Chỉ cần có lý thì nhất định tôi sẽ tiếp thu!”
Mạc Phong sải bước đi tới bên cạnh giường bệnh.
Anh cầm cổ tay của bố Tống Giai Âm và khẽ chau mày: “Mạch đập yếu quá!”
“Vừa mới nôn ra bao nhiêu máu như vậy đương nhiên là mạch yếu rồi.
Chỉ cần bồi bổ thêm là sẽ hồi phục lại!”