“Tôi cảnh cáo ông, không được tới, nếu không cả đời này tôi sẽ không bao giờ gặp ông nữa! Tôi nói được là làm được, ông cũng đừng mong lấy được một đồng từ tôi!”
“…”
Mạc Phong đứng ngoài cửa nghe ngóng bên trong.
Anh khẽ chau mày.
Người gọi điện thoại là ai vậy?
Hình như Nhược Hi rất sợ người ở đầu dây bên kia.
Nãy giờ cô ấy cứ nhắc tới tiền, lẽ nào là chủ nợ sao?
Soạt.
Anh bất cẩn giẫm phải túi bóng trên mặt đất khiến Nhược Hi kêu lên đầy cảnh giác: “Ai?”
Nói xong cô ấy lập tức la ra ngoài thì thấy Mạc Phong đang đứng đó.
Sắc mặt cô ấy lập tức tối sầm lại.
“Tôi còn có việc, sẽ gọi điện cho ông sau! Tôi tắt trước đây!”, Nhược Hi nói vào điện thoại với vẻ bất lực.
Mạc Phong khẽ chau mày.
Đã tới nước này mà Nhược Hi vẫn phải nói chuyện có đầu có đuôi với đầu dây bên kia.
Chứng tỏ cô ấy khá sợ hãi kẻ đó.
“Ai vậy?”, anh chau mày hỏi.
Nhược Hi nhìn anh cười lúng túng: “Một người bạn, gọi điện hỏi thăm em!”
Reng reng reng.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong tay Nhược Hi lại đổ chuông.
Trông cô ấy có vẻ tức giận.
Mạc Phong không cần đoán cũng biết đó lại là người vừa nãy gọi tới.
“Đưa điện thoại cho anh”, anh đưa tay ra và nói với Nhược Hi.
“Thiếu chủ…”, Nhược Hi nhìn anh với vẻ ngập ngừng: “Chuyện này cứ để em giải quyết.
Được không?”
Đôi mắt Mạc Phong ánh lên vẻ lạnh lẽo: “Anh không muốn nói nhiều, em biết tính của anh mà!”
Anh vốn đã cảnh giác với Ngũ Âm Luật Lục.
Vì dù sao tổ chức này có quy mô quá lớn.
Cho dù đây là vũ khí bí mật mà mẹ để lại cho anh, nhưng đã bao năm trôi qua như vậy, anh không thể đảm bảo họ có còn trung thành tuyệt đối với nhà họ Mạc nữa hay không.
Hơn nữa Nhược Hi là Âm Hậu.
Nếu như cô ấy có vấn đề thì chắc chắn Ngũ Âm Luật Lục cũng sẽ tan rã.
Nên Mạc Phong không cho phép chuyện đó xảy ra.
Mặc dù hiện tại không thể chứng minh Nhược Hi có ý đồ khác với Mạc Phong hay không nhưng chắc chắn là cô ấy đang gặp rắc rối, hơn nữa với năng lực của mình thì cô ấy không tự giải quyết được.
Nếu không cô ấy đã không tỏ ra chới với, to tiếng với người trong điện thoại kia như thế.
Nhất là khi nghe kẻ đó nói sẽ tới Hoa Hạ thì Nhược Hi nhảy dựng lên giống như con mèo bị giẫm phải đuôi.
Nhược Hi rụt rè đưa điện thoại cho anh.
Mạc Phong nhận lấy và ấn loa ngoài.
“Chuẩn bị đi, vài ngày nữa tôi sẽ tới Hoa Hạ! Phải rồi, nghe nói cô ở Giang Hải phải không.
Vậy tôi sẽ tới thẳng Giang Hải tìm cô.
Cô gái bé nhỏ, cô phải ở cạnh tôi đấy nhé!”, đầu dây bên kia vọng tới giọng khàn khàn của một người đàn ông.
Từ giọng nói này có thể nghe ra dục vọng của ông ta lớn tới mức nào.
E rằng ông ta tới Giang Hải chỉ vì Nhược Hi.
Mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng từ giọng nói có thể nhận ra khát vọng chiếm hữu của ông ta cực lớn.
Không biết tại sao mà Mạc Phong bỗng cảm thấy muốn bốc hỏa.
Mẹ kiếp.
Nhược Hi là con dâu nuôi từ nhỏ của anh mà lại bị người đàn ông khác nhòm ngó.
Nếu anh mà bỏ qua thì có còn là đàn ông nữa không?
“Muốn tới Giang Hải tìm cô ấy! Còn bắt cô ấy ở cùng ông sao? Đã được sự đồng ý của tôi chưa?”, Mạc Phong nói với giọng lạnh như băng.
Bầu không khí lập tức như đóng băng.
Nhược Hi mặc váy ngắn, đi tất da nên đây cô ấy cũng cảm thấy sởn cả da gà.
Đầu dây bên kia chìm vào im lặng.