Bỗng hai người thấy một bóng người rộng bằng hai người lớn xuất hiện từ đầu cầu thang, còn chưa bước được một bước thì cầu thang đã rung lên, thực sự sợ ông ta còn đi tiếp thì sẽ rơi từ tầng hai xuống.
Chiều ngang và chiều cao của người đàn ông này thế mà bằng nhau! Trông có khác gì một con lợn cái đã mang thai đôi lại còn ăn đẫy thức ăn gia súc không?
“Anh Mã, bên này! Người đẹp ở ngay đó ạ!”, Vương Phú Quý cung kính chỉ vào vị trí bên cửa sổ, cười đầy nham hiểm.
Nếu người đàn ông này mà đi đóng vai hán gian thì e là chả cần phải luyện tập cũng có thể diễn một cách tròn vai!
Thả về thời cổ đại thì chắc chắn ông ta là cỏ dại mọc đầu tường, gió thổi bên nào thì ngả bên đó.
Anh Mã đi đầu nhìn vào vị trí trong góc, liền thấy một người đàn ông đang ngồi quay lưng lại, đối diện với người đàn ông đang ngồi là một người phụ nữ thanh tú, trắng trẻo xinh đẹp, đặc biệt có một đôi chân thon dài.
Đời này có biết bao người đàn ông mơ ước được gác đôi chân mê người này lên vai chứ? Anh Mã vừa nhìn mà đã mê đắm, nước dãi chảy xuống cả mặt đất.
“Ha ha, anh Mã, em có lừa anh đâu mà, anh thấy cô em này thế nào?”, Vương Phú Quý cười dâm dê nói.
Kim Nguyệt Khê dường như nhận thức được tình hình trước mắt, chợt thấy ai đó đang nhìn chằm chằm vào chân mình.
Cô ấy lập tức quay người, thu đôi chân thon dài của mình lại.
“Đi! Chuẩn bị thuốc mê cho tôi, nhớ là đừng tăng liều lượng, ngủ say như là chết thì chả có cảm giác gì cả!”, anh Mã nói nhỏ với hai tên đàn em đứng bên cạnh Sau đó tự mình lấy ra một chiếc lược, cẩn thẩn chải vài sợi tóc còn lại: “Đẹp trai chưa?”
“Đẹp! Anh Mã đương nhiên là đẹp trai rồi, anh qua đó đi, trông anh thế này thì thằng ăn bám kia sao sánh bằng được?”, Vương Phù Quý cười nịnh nọt.
Anh Mã kẹp chiếc lược vào thắt lưng rồi đi về phía bàn chỗ Kim Nguyệt Khê đang ngồi.
Nhìn thấy đám người đi tới, Kim Nguyệt Khê lập tức đứng dậy: “Không ăn nữa, đi thôi!”
Nhưng Mạc Phong vẫn nằm vật ra bàn ngáy khò khò.
“Này, làm cái gì vậy? Chúng ta đổi quán khác!”, Kim Nguyệt Khê đẩy Mạc Phong và nói với vẻ tức giạn.
Lúc này Vương Phú Quý bật cười ha ha ha: “Có một câu nói thế này, không bao giờ có thể đánh thức một người giả vờ ngủ.
Đi theo cái thằng mặt búng ra sữa này không bằng đi theo anh Mã của chúng tôi!”
“Chậc chậc.
Cậu nói xem một cô gái mong manh thế này mà lên giường thì đúng là tôi không nỡ dùng lực đấy!”, anh Mã cười với vẻ xấu xa, tay còn thò ra định vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy.
Kim Nguyệt Khê lập tức lùi về sau mấy bước: “Các người định làm gì? Giữa thanh thiên bạch nhật, có tin tôi báo cảnh sát không?”
“Báo cảnh sát à? Trước đây cũng từng có một cô gái nói như vậy nhưng sau đó đã ngoan ngoãn làm người tình của tôi đấy!”
“Mạc Phong!”
Lúc này Kim Nguyệt Khê kinh hãi hô lên.
Nghe thấy vậy, bàn tay vừa thò ra của anh Mã bỗng trở nên run rẩy.
“Ai? Cô vừa gọi ai?”
Lúc này Mạc Phong vươn vai ngáp dài: “Haizz, đây chẳng phải là đường chủ Mã sao?”
Anh Mã lập tức trở nên lẩy bẩy: “Giọng nói này là của cậu…cậu Mạc sao?”
“Trí nhớ của ông tốt đấy, vẫn còn nhớ ra tôi cơ à?”
Nụ cười của anh lập tức đông cứng, đôi mắt ánh lên vẻ ghê người.