“Kỳ lạ thật! Đội trưởng, anh mau nhìn xem đây là gì!”
Mạc Phong vội vàng sà tới nhìn màn hình thì thấy Tống Thi Vũ vẫn đang lùi xe nhưng khi cô sắp lùi kịch sàn thì đột nhiên xuất hiện một bé gái mặc áo đỏ.
Một giây sau Tống Thi Vũ cảm thấy như mình tông trúng phải thứ gì đó.
Trên màn hình hiện rõ hình ảnh cô xuống xe, đứa bé thì loạng choạng bò dậy, rõ ràng là chân của nó đã bị gãy một cách méo mó.
Nhìn không giống như giả, nhưng tại sao đứa bé lại xuất hiện sau xe đúng trong một giây như vậy chứ?
“Tiểu Hải, tua chậm lại mười lần thử xem!”, Mạc Phong châm một điếu thuốc.
Nhưng ngay cả khi tua chậm tới mười lần thì vẫn không thể nhìn rõ đứa bé từ đâu chạy ra, cứ như nó bỗng nhiên hiện ra vậy.
Như một bóng ma, không hình không tiếng!
“Chú có thể tua chậm đối đa bao nhiêu?”
Giang Tiểu Hải lấy ra một chiếc usb từ trong túi: “Nhiều nhất là tầm một trăm lần, để em cố hết sức xem!”
“…”
Sau khi tua tốc độ chậm một trăm lần thì chất lượng hình ảnh mờ đi nhiều.
Trong hầm cũng không đủ sáng, Mạc Phong dí sát mắt vào màn hình.
“Một trăm lần có chậm qúa không, sao anh chẳng thấy gì vậy?”, Mạc Phong nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi lâu.
“Tới rồi!”
Lúc này Giang Tiểu Hải phóng to màn hình.
Mấy người Vương Bưu nghe thấy hai người xì xầm thì tưởng họ đang xem trộm cái gì đó.
Khi họ đang định sà tới thì Mạc Phong trừng mắt: “Ra ngoài làm việc đi!”
“Anh Mạc, bọn em mới làm về mà, cho nghỉ ngơi chút đi!’, Vương Bưu cười khổ với khuôn mặt não nề.
Đôi mắt anh ánh lên sát khí: “Nghỉ ngơi quan trọng hay lao động quan trọng.
Tháng này mấy người đi muộn bao nhiêu ngày anh đều nắm rõ đấy, chỉ là không báo cáo lên trên thôi.
Hay là anh báo giám đốc Tô tính công nhé!”
“Đừng đừng đừng, thôi mà anh Mạc, bọn em tiếp tục đi lao động đây!”
“…”
Vương Bưu lập tức trừng mắt với mấy người còn lại, thế là cả đám lại rời khỏi phòng bảo vệ.
Chấm công liên quan tới việc bạn nhận được bao nhiêu lương.
Bọn họ có mấy người đi sớm về muộn mấy lần, nếu như theo quy định lần một có thể tha thứ, lần hai thì trừ một trăm tệ, lần ba hai trăm, đi muộn càng nhiều thì tiền trừ cũng càng nhiều.
Sau khi đám người rời đi, Mạc Phong mới quay người lại nhìn màn hình.
Khuôn mặt anh bỗng trở nên nghiêm trọng.
Trong màn hình, bé gái mặc áo đỏ đó đang dính sát vào tường, tua chậm có thể thấy rõ lúc ban đầu đứa bé này trèo từ trần nhà xuống.
Trong nháy mắt đã đáp xuống ngay sau xe của Tống Thi Vũ.
Điều này cũng giải thích vì sao khi lùi xe không nghe thấy báo động mà đã đụng trúng người.
Điều kỳ dị là khoảnh khắc đó, đứa bé mặc áo đỏ quay đầu lại nhe răng cười vào camera.
Nụ cười đó vô cùng kỳ dị, nham hiểm khiến người khác nổi da gà.
“Đội trưởng, sao em cứ cảm giác đứa bé này có gì đó không ổn!”, Giang Tiểu Hải run rẩy hai vai.
Mạc Phong chỉ vuốt mũi: “Thừa thãi, trẻ con bình thường có thể trèo cao như vậy mà vẫn tiếp đất an toàn bằng hai chân sao?”