Bịch!
Ấn nhanh một cái, Tiếu Nhã bấy giờ mới thở dài một hơi.
“Anh trai, em đã nói là công phu của em thường thường thôi mà anh cứ không tin.
Em không biết chân khí này có giống với nội lực của các anh hay không.
Dù sao thì bố em nói rằng chỉ cần luyện tốt chân khí thì em sẽ bất khả xâm phạm, hơn nữa còn có thể dùng nó như một vũ khí, tấn công ngược lại đối phương, như lúc vừa nãy ấy! Nếu là bác cả của em thì e là một cú đấm vừa rồi có thể giết anh luôn rồi!”, Tiếu Nhã ho nhẹ nói.
Sau khi thử hai chiêu của cô bé, anh hoàn toàn có thể kết luận rằng cô bé này quả thực là một người học võ không giỏi, xem ra cô bé chưa được mở Khí Hải!
Khí Hải là mấu chốt của luyện võ, dù luyện như thế nào thì cũng phải mở Khí Hải, trên đời có vô số cách để có thể tu tiên vấn đạo.
Ví dụ như Trác Tiêu Dao năm xưa, ông ta đã dùng rượu để vấn đạo, hơn nữa cũng là một người tu luyện.
Về việc ông ta đạt tới cảnh giới gì thì anh cũng không rõ, người ngoài còn gọi ông ta là “Tửu tiên”.
Có người cả đời vấn y, được mệnh danh là “Y tiên”, nên có rất nhiều cách để tu luyện, không riêng học võ, có người uống rượu thôi cũng có thể nghiên cứu ra phương pháp tu luyện độc đáo.
Bất kể là phương pháp nào, chỉ cần phù hợp với bản thân thì đó chắc chắn là phương pháp tốt nhất.
Mạc Phong quan sát chiêu thức Tiếu Nhã vừa tung ra, thì có lẽ cô bé đang luyện công pháp cao cấp nào đó, hơn nữa tốc độ di chuyển cũng không hề tệ.
Có thể đó chỉ là trình độ sơ cấp với họ, nhưng thông qua trận giao đấu vài chiêu đơn giản, anh đánh giá công pháp của cô bé này học cũng rất ổn, nhưng thiên phú học võ của cô bé thực sự chỉ dừng ở mức trung bình.
“Được rồi, nhóc có thể đi vệ sinh rồi!”, Mạc Phong trầm giọng nói, hai tay chắp sau lưng.
Lúc Tiếu Nhã rời đi, cô nhóc không quên cúi đầu chào anh:”Bố em nói, khi rời đi nhất định phải cúi đầu chào đối phương, đây là tu dưỡng!”
Nói xong, cô gái nhỏ vừa đi vừa nhảy, tung tăng như một con thỏ, rời khỏi tầm mắt của anh.
Mạc Phong nhìn bóng lưng của cô bé, không khỏi khẽ lắc đầu: “Chẳng lẽ mình là người lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử sao?”
Mặc dù vậy nhưng anh vẫn không hoàn toàn buông bỏ thành kiến với Tiếu Nhã.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được? Tự dưng không đâu lại gặp được một cô gái thuộc phái tu tiên.
“Quên mất không hỏi cô bé từ đâu đến!”, Mạc Phong vỗ đầu thầm nói Tuy nhiên, có lẽ hỏi cũng như không, vì dường như cô bé này ngoại trừ để ý đến việc ăn uống, thì không biết gì mấy về những chuyện khác, cùng lắm cũng chỉ có thể hỏi cô bé chui ở góc nào ra mà thôi.
Sau khi Tiếu Nhã đi ra từ nhà vệ sinh, Mạc Phong đã ngoắc tay cô nhóc: “Lại đây!”
“Anh trai, còn chuyện gì nữa?”, cô nhóc cúi đầu nói nhỏ, có vẻ hơi sợ hãi.
Mạc Phong bị dí hai tiếng “anh trai” này từ nãy đến giờ, không nhịn được mà ho khan: “E hèm, đừng gọi tôi là anh trai, chúng ta không quá thân!”
Anh thừa nhận rằng cô gái nhỏ này gọi “anh trai” rất dễ nghe, khiến anh cảm thấy lòng mình như lâng lâng.
Tuy nhiên, anh vẫn cố gắng hết sức để vạch ra ranh giới rõ ràng với Tiếu Nhã, mong thể đuổi cô bé đi càng sớm càng tốt.
“Vậy thì… em nên gọi anh là gì? Bố em nói rằng việc gọi thẳng tên người ta rất thiếu tôn trọng.
Gặp một cô gái đẹp thì nên gọi là ‘chị gái’, còn khi gặp trai đẹp thì gọi ‘anh trai’ là chuẩn bài rồi!”, Tiếu Nhã cúi đầu nói với vẻ mặt oan ức.