Từ Mậu Thịnh chỉ ngượng ngùng cười: “Con gái tôi biết đánh son đánh phấn, nhưng đúng là con bé không thừa hưởng gen đần độn này của tôi, mà thừa hưởng sắc đẹp từ mẹ! Nếu mẹ con bé còn sống thì chắc bà ấy cũng vui lắm đây!”
“…”
Khi mẹ của Từ Giai Nhiên sinh ra cô ấy thì bị khó sinh, thiết bị y tế hơn hai mươi năm trước không được như bây giờ, vào thời điểm đó, phương pháp sinh tự nhiên rất phổ biến.
Bà ấy sinh ra suốt một ngày đêm mà không ra, cuối cùng, Từ Giai Nhiên dù chào đời suôn sẻ nhưng mẹ cô ấy cũng vì quá đau đớn mà qua đời.
Từ nhỏ đã không có mẹ ở bên cạnh, con gái yêu cầu gì Từ Mậu Sinh cũng đồng ý, hết lòng yêu thương cô ấy, cho nên ông ta cũng chỉ có một đứa con gái là Từ Giai Nhiên.
Khi ông cụ Từ và ông cụ Mộ Dung đang bàn bạc về cuộc hôn nhân, Từ Mậu Thịnh đã phản đối gay gắt, thậm chí còn cầu xin ông cụ Từ đừng sử dụng Từ Giai Nhiên như một con bài thương lượng vì lợi ích gia tộc.
Chẳng những không thành công, mà ông ta còn bị ông cụ Từ khiển trách, cho rằng ông ta đang gây sự vô cớ.
Thời gian trôi qua từng chút giây một, giờ tốt lành đã đến.
Người chủ trì buổi hôn lễ cầm lấy micro và tiến về phía hai người mà không khỏi sững sờ.
Bản thân ông ta đã tổ chức hàng nghìn đám cưới nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy cô dâu và chú rể đứng cách xa nhau như kẻ thù không đội trời chung.
Trong mắt hoàn toàn không có tình yêu sâu đậm, mà thay vào đó là sự ghê tởm và hận thù.
“E hèm, xem ra hôm nay hai người hơi bị căng thẳng, nhưng không sao, chuyện này ai cũng phải trải qua thôi, không tránh khỏi có cảm xúc ngại ngùng.
Ngày lành đã đến, xin mời cô dâu và chú rể bước lên sân khấu! Hãy nhận lời chúc phúc của Chúa!”, người chủ trì nhìn hai người họ cười ngượng nghịu.
Ông ta thật sự sợ hai người không hợp tác, bằng không thì sẽ rất mất mặt!
Nhưng cũng may là Từ Giai Nhiên và Mộ Dung Trầm Chương không làm khó nhau, nếu lúc này còn giở trò thì thể diện hai gia tộc sẽ mất sạch.
Khách khứa có mặt ngày hôm nay đều là những cậu ấm cô chiêu của gia tộc giàu có, tốc độ lan truyền tin tức hiển nhiên cũng khá nhanh, chỉ cần nói phong phanh về một tin tức cũng có thể truyền đi khắp Giang Hải.
Hai người đứng đối diện nhau, người chủ trì cũng khẽ lau cái trán đã túa đầy mồ hôi.
“Chú rể tuấn tú lịch sự, cô dâu cũng đẹp như tiên nữ.
Hai người đúng là trai tài gái sắc, sinh ra để dành cho nhau…”
Trước khi nói xong, Mộ Dung Trầm Chương và Từ Giai nhiên đã quay đầu nhìn về phía người chủ trì, khiến ông ta sợ đến mức không dám tiếp tục nói nữa.
“Đi thẳng đến bước chính ngày hôm nay đi, bỏ qua mấy thứ lằng nhằng không cần thiết này, hiểu chưa?”, Mộ Dung Trầm Chương lạnh lùng nói.
Từ Giai nhiên cũng lạnh mặt, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần đưa nhẫn cho anh ta là được, những thứ khác ông không cần quan tâm, tiền đưa cho ông chắc chắn không ít đâu, chỉ là tôi không muốn tiếp tục buổi hôn lễ này nữa, làm chuyện này với người mình không thích khiến tôi cảm thấy tởm lợm!”
“Như nhau!”
Mộ Dung Trầm Chương cũng trừng mắt nhìn cô ấy, sốt ruột nói.
Người buồn nhất chính là người chủ trì, ông ta không thể đắc tội hai vị này, cũng không thể đắc tội với khách khứa ngồi phía dưới, nếu không làm đúng quy trình thì chốc nữa ông ta giải thích kiểu gì?
“Hai vị, tôi… tôi chỉ là người làm công thôi, xin đừng làm tôi khó xử mà.
Tôi sẽ cố gắng hết sức chỉ giữ những phần cần thiết.
Hai người thấy thế nào?”, người chủ trì van xin ra mặt.
Ông ta biết tầm ảnh hưởng của nhà họ Từ và nhà họ Mộ Dung ở Giang Hải, nếu hôn lễ không được tổ chức một cách xuất sắc thì có khi còn khiến mọi người ở dưới cười nhạo không ngừng, thế thì sau này ông ta lăn lộn ở Giang Hải sao được, ai dám tìm đến ông ta nữa?
“Vậy thì vào thẳng đến bước cuối cùng đi, kết thúc sớm thì về sớm!”, Từ Giai Nhiên lạnh lùng nói, từ nãy đến giờ không thèm nhìn Mộ Dung Trầm Chương.
“Nghe theo cô ta đi! Lược hết, chỉ cần bước cuối cùng.
Mấy chuyện phiền phức này tôi nghĩ không cần thiết tiến hành đâu, chốc nữa tôi còn phải về nhà đi ngủ nữa!”