“Nói cứ như trước đây tôi tôn trọng các người lắm ấy?”, Mạc Phong phất tay cười lạnh lùng.
Thương Hồng cũng tủm tỉm.
Quả nhiên đối với cái đám vô lại này thì phải để anh phát huy sở trường của mình mới ổn được!
“Cậu…! Được lắm! Cậu đã nói vậy thì chúng tôi không làm nữa, hủy hợp đồng đi!”, người đàn ông trung niên hừ giọng.
Có lẽ họ tưởng Mạc Phong sẽ níu kéo họ vì dù sao cả khu vậy Tây Nam này cũng có hơn năm mươi gia tộc đại diện cho hơn hai mươi thành phố.
Nếu để mất đi thị trường này thì chắc chắn sẽ là một tổn thất lớn với anh.
Nhưng thật không ngờ!
Bốp, bốp, bốp!
Mạc Phong chỉ vỗ tay: “Được, tôi đợi câu nói này của ông thôi đấy.
Đi! Đi lấy toàn bộ hợp đồng tới đây! Ông yên tâm, hôm nay bên tôi đơn phương chấm dứt hợp đồng và sẽ bồi thường cho từng người một! Chút tiền này thì tôi vẫn xoay xở được!”
“…”
Đám đông bắt đầu nháo nhào, suýt thì thì không giữ được bình tĩnh.
Có một bộ phận là cố tình gây sự để Mạc Phong cho họ thêm ít lợi lạc, có một bộ phận khác chỉ đơn thuần tới hóng drama chứ không hề nghĩ tới việc hủy hợp đồng.
Trên sân khấu.
Trần Nhã lúng túng không biết làm gì khi nhận được lời cầu hôn đột ngột.
Cô ấy vừa sợ hãi vừa kích động, thậm chí còn không biết là có phải mọi chuyện đều là mơ hay không.
Một giây trước cô còn thầm chửi tạo hóa thật biết trêu người, tại sao không cho những người yêu nhau đến được với nhau.
Vậy mà một giây sau mọi chuyện đã đột ngột thay đổi.
Quả nhiên đời người luôn đầy ắp những chuyện bất ngờ.
“Không…không phải em đang nằm mơ đấy chứ?”, Trần Nhã bụm miệng, nước mắt rơi xuống.
Mộ Dung Trầm Chương cầm tay cô ấy: “Trần Nhã, lấy anh nhé!”
“Em…”
Lúc này cô đã khóc thút thít, không biết phải nói thế nào.
Bỗng bên dưới có người hô lớn: “Gả cho cậu ấy đi!”
“Đúng! Lấy cậu ấy đi!”
“Lấy cậu ấy! Lấy cậu ấy!”
“Cô gái, lấy cậu Mộ Dung đi!”
“…”
Thứ không thiếu ở Hoa Hạ chính là những kẻ mô kích.
Chỉ cần một người xung phong là những người khác sẽ kéo bè theo ngay.
Nhưng lúc này cũng nên cảm ơn cái người đã kéo bè kia.
Người của nhà họ Từ và nhà Mộ Dung nhìn thấy cảnh tượng đó bèn cảm thán.
Trần Nhã khẽ mím môi, gật đầu hào hứng: “Em đồng ý…em đồng ý!”
“Đeo cái này vào là em sẽ trở thành thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung đấy!”, Mộ Dung Trầm Chương đeo nhẫn cưới cho cô và khẽ cười.
Trần Nhã gật đầu, cô kích động tới mức không nói nên lời.
Mộ Dung Trầm Chương cũng không nói thêm gì chỉ ôm cô vào lòng: “Hôm nay, dưới sự chứng kiến của rất nhiều người ở đây, sẽ không còn ai có thể chia tách chúng ta nữa!”
Ông cụ cũng là người thích thể diện, cháu mình đã chọn được vợ, hơn nữa còn gióng trống khua chiêng chuẩn bị luôn hôn lễ thì ông ta cũng không thể nào đổi Trần Nhã mà đi tìm đứa cháu dâu khác được!