Chỉ cần Từ Giai Nhiên có thể nắm được trái tim của Mạc Phong, sự phát triển của nhà họ Từ cũng sẽ chả khác gì bây giờ.
Cho nên dù kết hôn với nhà Mộ Dung hay ở với Mạc Phong, nhà họ Từ đều được lợi, Từ Mậu Thịnh không phải kẻ ngốc, ông ta đã cân nhắc những chuyện này rồi, nhưng nhà Mộ Dung lại tìm đến Trần Nhã, tuy học vấn cùng cách ứng xử của Trần Nhã cũng cho thấy cô ấy là một người con dâu tốt, nhưng lại không có xuất thân.
Về vấn đề này, nhà họ Từ chiếm thế thượng phong, so với Trần Nhã, Mạc Phong đương nhiên có nhiều tiềm năng hơn.
Ông cụ Từ cũng không phải là kẻ ngốc, thấy người đàn ông đó đang lén lút nói chuyện gì đó, ông cụ nhanh chóng ngoắc tay: “Lại đây!”
“Thưa ông!”, người đàn ông trung niên gật đầu, cung kính đi về phía ông cụ.
Ông cụ hai tay chống gậy, chỉ vào tai mình: “Kể lại đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe nào!”
Người đàn ông quay đầu lại bất giác nhìn về phía Từ Mậu Thịnh.
“Sao?! Giờ tôi không còn tiếng nói trong cái nhà này nữa à?!”, ông cụ chống nạng hét lên.
Từ Mậu Thịnh gật đầu và ra hiệu cứ làm theo lời ông cụ nói.
Người đàn ông này tiến về phía trước, ghé vào tai ông cụ nói về chuyện Từ Giai Nhiên đã lên một chiếc Ferrari màu đỏ, chiếc Ferrari màu đỏ này vốn là do Mộ Dung Trầm Chương tặng cho Mạc Phong.
Tất cả mọi người, kể cả ông cụ cũng ở đó vào thời điểm đó.
Biển số xe có số đuôi 68 đã được nhà họ Mộ Dung mua với giá hơn tám triệu nhân dân tệ.
Vì vậy, chỉ cần nói số đuôi ra, sẽ biết chủ nhân của chiếc xe là ai, toàn bộ Giang Hải, thậm chí toàn bộ Hoa Hạ, sẽ không bao giờ có biển số thứ hai.
Nghe vậy, ông cụ không khỏi ngẩng đầu liếc ông ta một cái, sau đó lại nhìn về phía Từ Mậu Thịnh: “Chuyện này đều do con sắp xếp à?!”
“Sao lại là con được? Tên đó có tính cách như nào bố cũng biết rồi đấy, sao con sắp xếp chuyện này được?!”, Từ Mậu Thịnh lắc đầu cười khổ.
Xem ra sau khi biết được tin tức, tâm tình của ông cụ đã ổn định hơn một chút, khẽ gật đầu, chuyện hôm nay có thể khiến cho cả hai nhà đều mất mặt, có lẽ đây là kết quả tốt nhất rồi.
“Trong khoảng thời gian này đừng để cho con bé về, cứ để cho nó ở ngoài chịu khổ chút đi!”
Từ Mậu Thịnh chậm rãi rót đầy ly rượu, cười tủm tỉm nói: “Bố còn lo nó chịu khổ bên ngoài à?! Cho dù bố có khóa hết thẻ ngân hàng của nó, con bé này vẫn có tiền tiêu, bố có tin không?!”
“…”
Lúc này trong khách sạn Golden Eagle.
Mạc Phong lái xe đến bãi đậu xe phía dưới khách sạn, Từ Giai Nhiên ngồi bên ghế lái phụ, chậm rãi ngẩng đầu lên: “Đến rồi à?!”
“Ừ! Cô lên lầu trước đi, tôi đi mua gấp cho cô vài bộ quần áo, cô đâu thể mặc váy cưới chạy khắp nơi được đúng không?!”, Mạc Phong bất lực lắc đầu cười khổ.
Khi anh chuẩn bị xuống xe, Từ Giai Nhiên đã nắm lấy cánh tay anh: “Hay là anh đưa em lên đi, chẳng lẽ anh không biết da mặt con gái mỏng sao?! Hôm nay, tin tức về việc em đào hôn hẳn đã lan truyền khắp nơi rồi.
Giờ nếu vào đó có người xì xào về em thì phải làm sao đây?! Anh đàn ông con trai không biết thương hoa tiếc ngọc à?! “
“Tôi… thôi được, vậy tôi đưa cô lên khách sạn trước nhé!”
Sau khi xuống xe, nhân viên tiếp đón ở quầy lễ tân đi tới, nhìn thấy Từ Giai Nhiên đang mặc váy cưới liền kinh ngạc: “Người đẹp này, hai người muốn thuê phòng sao?!”
“Tôi muốn một phòng đắt tiền nhất chỗ các cô, còn phải có ban công rộng ba mét.
Bên trong có bếp, diện tích không dưới một trăm mét vuông, nếu không khi hoạt động sẽ không thấy thoải mái”, Từ Giai Nhiên liền nói với tiếp tân.