Mạc Phong ho húng hắng: “Cô ấy nói là phụ nữ đều thích mặc như thế mà?”
“Lẽ nào anh muốn em mặc ra ngoài cho người khác xem à! Đồ ngốc này!”
“…”
Cũng may còn có vài bộ trông được bình thường.
Anh quấn quýt với Từ Giai Nhiên thêm một lúc rồi mới rời đi vì còn phải quay về biệt thự Nam Sơn.
Rời khỏi khách sạn, Mạc Phong lái xe quay về biệt thự Nam Sơn.
Trước đó mọi việc diễn ra khá bình thường, nhưng tới khi đi vào con đường Hán Giang phồn hoa nhất của thành phố Giang Hải thì anh bỗng cảm thấy có gì đó bất ổn.
Hình như có người luôn theo dõi anh từ phía sau, hơn nữa không chỉ là một chiếc xe.
Anh nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy có tới ba chiếc xe Buick đang bám sát mình.
Xét về tính năng thì chiếc Ferrari của Mạc Phong có thể bỏ xa mấy chiếc xe kia, nhưng dù sao đây cũng là khu vực dân cư nên nếu đua xe thì rất có thể sẽ gây ra sự cố giao thông nghiêm trọng.
Vì vậy Mạc Phong quyết định chạy tới công viên Tân Hồ.
Mạc Phong rẽ gấp, quét đuôi đẹp mắt, tiến vào khu rừng phía sau.
Quả nhiên, mấy chiếc xe phía sau phải dừng lại bên đường.
“Ông nội nó! Thằng nhóc đó lái xe đi đâu rồi? Hình như công viên này không có lối ra khác đâu, tìm thử xem.
Cánh cửa duy nhất phía sau vẫn chưa cho thông xe.
Chắc chắn thằng nhóc trốn ở gần đây thôi, đừng để chạy mất!”, một người đàn ông lực lưỡng bước xuống chiếc Buick và tức giận gầm lên.
Lúc này có âm thanh từ phía sau hắn vọng tới.
Bọn chúng quay lại nhìn thì thấy Mạc Phong đang ngồi ở cửa công viên nhìn chúng và cười lạnh lùng: “Các người đang tìm tôi à?”
“Mày…thằng nhóc được lắm, đang không biết tìm mày ở đâu đây!”, người đàn ông để râu chỉ tay vào anh và quát lớn.
Nhìn mấy tên này không nổi bật lắm nhưng có thể nhận ra chúng là người Hoa Hạ, nhất là giọng nói phổ thông lưu loát kia.
Dù nước ngoài đã xem ngôn ngữ nước Hoa Hạ là môn học quan trọng nhưng những người học sau này với những người coi đây là tiếng mẹ đẻ vẫn có sự khác biệt khi giao tiếp.
Mạc Phong có thể khẳng định mấy tên này không phải tới từ châu Âu.
Bởi vì tổ chức châu Âu, nhất là tổ chức Tà Linh – tổ chức sát thủ hàng đầu sẽ không bao giờ xuất hiện mờ nhạt thế này, hơn nữa kỹ thuật theo dõi của đám người này quá tệ.
Đến cả kỹ thuật theo dõi của Kim Nguyệt Khê trước đó còn vượt xa bọn chúng.
Vì vậy có thể khẳng định chúng không tới từ châu Âu.
Nếu vậy thì rất có thể là tới từ Yến Kinh.
“Các người tới từ Yến Kinh à? Có mấy người thôi á?”, Mạc Phong vừa hút thuốc vừa khẽ cười.
Ba chiếc xe Buick mà chỉ có bốn người bước xuống, tất cả đều mặc trang phục luyện công, trang phục giống mấy người già luyện Thái Cực hay mặc.
Người đàn ông trung niên để râu khẽ nheo mắt: “Đừng quan tâm bọn tao là ai, tóm lại là cần lấy mạng mày!’ “Lấy mạng tôi! Không thù không oán tự nhiên lại đòi lấy mạng tôi có phải là hơi vô lý không?”, Mạc Phong kinh hãi kêu lên.
“Ha ha, sợ rồi chứ gì? Sợ rồi thì mau lăn tới đây? ”, một người đàn ông mắt híp cười lạnh rồi hô lên nơi xuất thân của chúng.
Anh khẽ xua tay để lộ nụ cười khinh miệt: “Ngại quá, chưa từng nghe thấy bao giờ! Bất luận các người là Hổ Môn hay Long Môn thì cũng nghe kỹ đây! Ở Giang Hải này thì dù các người có là hổ cũng phải co người lại, hôm nay tôi không có tâm trạng đánh nhau đâu, cút đi!”
Vừa rồi vần vũ với Từ Giai Nhiên ở trong khách sạn nên nếu mà cố vận công thì có lẽ cơ thể sẽ không chịu nổi mất.
Mấy tên kia đưa mắt nhìn nhau rồi bật cười ha hả: “Nhóc con, đến Hổ Môn mà cũng không biết sao.
Lúc trước mày làm bị thương người của tao, hôm nay tao tới tìm lại công bằng.
Nếu mày giao Hỏa Linh Châu ra thì có khi tao sẽ cho mày được chết toàn thây!”
“Hỏa Linh Châu?”, Mạc Phong nheo mắt nhớ lại.