Vụt.
Sát khí xung quanh lập tức nổi lên.
Mặc dù không nhìn thấy người nhưng có thể cảm nhận rõ ràng được sát khí.
Không chỉ có vậy trong sát khí còn mang theo hương thơm, là phụ nữ!
“Ai? Là ai? Bước ra cho tao, giả thần giả quỷ làm cái gì?”, người đàn ông đéo kníh râm tức giận gầm lên.
Vụt.
Lúc này, một bóng trắng từ trên cành cây bay ra bao trùm lấy tên hành thi và nhấc hắn ta lên không trung.
Rẹt.
Một giây sau tên hành thi bị xé nát thành một đống bầy nhầy.
Mạc Phong nhìn thấy cảnh tượng đó cũng đơ người! Ôi trời, một miếng vải trắng mà có thể được vận dụng một cách linh hoạt như vậy.
Chỉ một miếng vải nhỏ mà có thể trở thành vũ khí giết người kinh khủng vậy sao.
“Gan cũng lớn lắm nhỉ, đến thiếu chủ của bọn tôi mà cũng dám ra tay sao? Chán sống rồi à?”
Đồng tử Mạc Phong khẽ co lại khi nghe thấy giọng nói này.
Giọng nói tuy không quá quen thuộc nhưng anh đã từng nghe qua.
Chính là Mộc Linh Lung.
Một cô gái cỡ tuổi anh nhưng công phu thì lợi hại vô cùng.
Thế nhưng chiêu thức nghịch thiên vừa rồi chắc chắn không phải của cô ấy.
Mạc Phong nhìn cô với vẻ nghi ngờ: “Chỉ có một mình cô thôi sao?”
“Đương nhiên là không rồi, còn có cả Âm Hậu!”
“…”
Lúc này thêm một bóng trắng từ cành cây khác nhảy ra.
Một cô gái mặc trang phục cổ trang với ống tay bay phấp phới và mái tóc dài rủ xuống vai.
Từng động tác của cô giống như tiên nữ giáng thế, không vướng bụi trần, cộng thêm bộ đồ trắng càng làm toát lên vẻ thanh tao bất phàm.
“Giang Hải không phải là nơi các người thích làm gì thì làm! Anh ấy cũng không phải là người các người có thể động vào! Cút!”, Nhược Hi cứ đứng lơ lửng trên mặt nước như thế.
Chỉ riêng vào điểm này đã có rất nhiều cao thủ không làm được rồi.
Đến ngay cả Mạc Phong cũng chịu không đứng được.
Anh chỉ có thể chạy nhanh trên mặt nước một lần vào những lúc gặp tình huống cấp bách.
Hơn nữa động tác chạy nhanh đó anh cũng không thể làm liên tục được.
Khinh công là điểm yếu của anh.
Lúc trước anh tưởng rằng khinh công của Vưu Giai Hàng thuộc loại xuất chúng lắm rồi, giờ không ngờ những người ở bên cạnh anh cũng lợi hại như thế.
“Giả thần giả quỷ, cô là ai mà thích lo chuyện bao đồng vậy?”, người đàn ông đeo kính râm chắp mạnh hai tay, chiếc áo trắng lập tức rách tung.
Từng thớ thịt màu đồng sáng loáng dưới ánh trăng giống như được bao bọc bởi một lớp da bằng kim loại.
Nhược Hi từ từ đi trên mặt nước vào trong bờ: “Anh ấy là người đàn ông của tôi.
Từ xưa tới nay vợ chồng như đũa có đôi, ông gây sự với anh ấy, ông nói xem vậy thì có liên quan tới tôi không?”
“Người đàn ông của cô thì đã sao.
Tôi muốn giết là sẽ giết, muốn giẫm là sẽ giẫm! Phế vật mới dựa vào phụ nữ, đúng là mất mặt!”
“…”
Điều gì Mạc Phong cũng có thể nhịn được chỉ duy nhất việc người khác chửi anh là phế vật.
Anh hít một hơi thật sâu cười lạnh lùng: “Ông không đủ tư cách đâu!”