Tay đua chuyên nghiệp?
Vô địch quốc gia?
Mạc Phong ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô: “Tôi nói cô chứ con gái học chút cầm kì thi họa có phải tốt hơn không, sao cứ phải dính vào mấy cái ồn ào này chứ! May là tôi còn trẻ đấy không thôi đã chết trong tay cô rồi!”
“Thế thôi thiếu chủ tôi đi trước đây! Sau có việc gì cứ gọi tôi.
Đây là số điện thoại của tôi!”, lúc này Mộc Linh Lung lấy ra một tấm danh thiếp nhỏ từ trong túi xách, hình như được làm bằng bạch kim.
Chỉ từ điều này, chúng ta có thể thấy rằng nhà họ Mạc quả thực không thiếu tiền.
Đã sống hơn hai mươi năm cuộc đời, giờ mới biết hóa ra mình là cậu ấm siêu giàu, không phải điêu đấy chứ?
Sau khi Mộc Linh Lung rời đi, Mạc Phong cũng điều khiển xe chậm rãi đi vào bãi đậu xe, khi đến bên ngoài biệt thự, anh không lập tức đi vào, mà hút một điếu thuốc ở ngoài cửa.
“Đi ra đi!”
Đúng lúc này, vài bóng đen từ trong bụi cỏ nhảy ra: “Thiếu chủ!”
“Trước đó đã có chuyện gì rồi?”
“Một đám người cố vào biệt thự, nhưng đã bị chúng tôi bắt lại rồi! Âm Hậu đã nói, tùy ý anh xử lý!”
“Khử hết! Để cho một tên sống sót trở về, nói cho đám người sau lưng biết, nếu còn dám đến Giang Hải lần nữa, tôi diệt hết không tha!”
“Vâng!”
“…”
Nói xong mấy người này cũng không nói gì thêm, nhanh chóng rời khỏi đó.
Mạc Phong sửa sang lại trang phục và sải bước vào nhà.
Ding Dong!
Đứng ngoài cửa có thể nghe thấy tiếng bước chân từ trong nhà vọng ra.
Ban đầu anh nghĩ đó là An Nhiên, dù sao thì cô ấy cũng là người duy nhất trong nhà sẽ lao ra cửa đầu tiên.
Nhưng khi cửa được mở ra, nụ cười trên mặt Mạc Phong dần dần tắt ngóm.
“Anh, anh về rồi!”, Tiếu Nhã tươi cười đi tới cửa, xoay một vòng quanh người anh: “Không mang đồ ăn ngon gì về cho em à?”
Mạc Phong liếc nhìn cô nhóc một cái: “Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn!”
“Ở nhà ngày nào họ cũng chỉ cho em ăn cơm rau dưa.
Từ khi đến thành phố lớn, em mới phát hiện ra hóa ra thế giới đẹp như vậy, còn có rất nhiều thức ăn ngon đang chờ đợi em nữa! Em dự định sẽ ăn tất cả các món ngon trên khắp thế giới trước khi em tròn hai mươi lăm tuổi!”
“Giờ nhóc bao nhiêu tuổi?”
“Em gần mười tám tuổi! Em chắc rằng phải có đồ ăn ngon ở tất cả các thành phố lớn nhỏ trên cả nước.
Nếu có nhiều nơi như vậy trong và ngoài nước, mỗi tháng em ăn ở một thành phố, thì lúc hai mươi mấy tuổi em sẽ hoàn thành mục tiêu của mình!”
“…”
Cô gái nhỏ này nhảy tới nhảy lui như chim sẻ ở bên cạnh Mạc Phong, hơn nữa còn rất tự nhiên, rõ ràng là Mạc Phong không hề nhiệt tình với cô nhóc, thế mà cô nhóc không hề phát hiện ra.
Trước đây còn có chút sợ Mạc Phong, hôm nay lại giống như anh trai ruột của cô nhóc vậy, trông thật sự rất tình cảm, người không quen còn tưởng đây là em gái anh ấy chứ.
Đôi khi thực sự ghen tị với cô nhóc này, đầu óc ngoài ăn ra thì chả còn gì khác! Dường như không có gì phải lo lắng, hỏi cô nhóc tại sao lại đến Giang Hải, cô nhóc nói rằng Giang Hải đồ ăn nhiều.
Nếu cô nhóc thực sự không có mưu đồ gì thì Mạc Phong cũng không có ý kiến khi để cô ấy ở đây, dù sao thì thêm một người cũng chỉ thêm một bát cơm, hơn nữa tính cách sôi nổi của cô ấy có thể làm sinh động bầu không khí.
Nhưng điều anh sợ là cô gái nhỏ này có những động cơ thầm kín.
Đầu tiên là tạo ấn tượng tốt trước mặt mọi người để lấy lòng tin.
Đây mới là điều kinh khủng nhất.
Dù sao thì Mạc Phong đã quyết định đợi vài ngày nữa sẽ đuổi cô nhóc này đi, kể cả là đưa tiền cho cô nhóc cũng được, muốn đi đâu chơi thì đi, muốn ăn đâu thì đến.
“Này, được rồi, được rồi, tôi mệt rồi!”, Mạc Phong phất tay, thở dài bất lực nói.
Trước đó đánh nhau với gã ở Thiết Giáp Môn lâu như vậy cũng đủ mệt rồi, nhất là trận cuối mệt gần như ngã lăn ra đất, khó khăn lắm mới về được, giờ anh chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi thôi.
Diệp Đông Thanh lúc này mới bước tới, lấy một đôi dép trong tủ ra: “Muộn thế mới về, chưa ăn cơm đúng không, em mới đặt KFC đấy, còn có cả bánh hải sản nữa!”
“Đúng thế, anh, món bánh hải sản này rất ngon, em lấy cho anh nếm thử một cái nhé!”, Tiếu Nhã bật dậy lấy một viên bạch tuộc chạy tới.