Con đầu là con trai trưởng, sau này có cơ hội tập trung dạy dỗ bé nên người, nói không chừng còn có thể kế thừa cơ nghiệp của gia tộc, còn sau này có con gái hay con trai cũng không quan trọng nữa, đứa bé duy nhất bọn họ để mắt tới chính là đứa đầu lòng.
Rõ ràng là ông bác sĩ cũng hiểu ý, nếu đứa con đầu lòng không phải là con trai thì rất có khả năng bà ta sẽ yêu cầu phá thai.
Nội tình của nhà họ Tưởng cũng khá phức tạp, chẳng hạn như ông cụ Tưởng năm đó sinh được ba người con trai, ba người làm ăn rất khá, bố của Tưởng Minh Xuyên là con út trong ba anh em, tính tình lại không cạnh tranh, ông ta nghĩ số tiền hiện có đã là đủ lắm rồi.
Tổng tài sản tập đoàn Tưởng Thị do ông cụ đứng tên ít nhất cũng phải trị giá gần một trăm năm mươi tỷ tệ, cộng thêm tài sản riêng của ông cụ nữa thì ước tính được khoảng hai trăm tỷ tệ.
Vậy sau khi ông cụ Tưởng mất, ai sẽ là gia chủ của nhà họ Tưởng đây? Chắc chắn phải là đàn ông, nhà họ Tưởng không thể để cho phụ nữ làm loạn được, thế hệ của Tưởng Minh Xuyên nhất định phải xuất hiện một người xuất chúng.
Mỗi thế hệ đều phải tranh giành vị trí gia chủ, bao gồm cả những người con sau này của Tưởng Minh Xuyên, chỉ khi đứa con đầu lòng của hắn là con trai thì mới đủ tư cách tham gia cuộc cạnh tranh, và chỉ bằng cách này, mới có thể tiến vào tập đoàn Tưởng Thị.
Nếu không thì đứa bé phải có trí tuệ nổi bật nhất để nổi bật so với đám cậu ấm cùng trang lứa, cũng có nghĩa là con của Tưởng Minh Xuyên còn chưa được sinh ra đã được mọi người sắp xếp sẵn kế hoạch.
“Vấn đề này… Bà Tưởng ạ, thật ra tôi nghĩ sinh con trai hay con gái đều như nhau cả, quang trọng là đứa bé phải có chữ ‘Hiếu’.
Bệnh viện của chúng tôi cũng đã quy định, không thể tiết lộ giới tính của thai nhi.
Bà thấy đấy, hiện tại tỷ tệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng.
Nếu là con gái, bà lại bắt chúng tôi phá đứa bé đi thì chẳng phải Hoa Hạ lại nhiều thêm một kẻ khốn nạn sao?”, ông bác sĩ cũng cười gượng nói.
Nhưng người phụ nữ trung niên lại nheo mắt, sốt ruột nói: “Bắt đầu từ ngày mai, ông không cần giữ chức viện trưởng này nữa!”
Sau đó bà ta lập tức quay lưng bỏ đi, nhà họ Tưởng thừa sức đuổi một bác sĩ ra khỏi danh sách bệnh viện, cứ tìm đại một lý do là được, xong chuyện thì bồi thường gấp ba lần lương, cùng lắm là mấy chục nghìn tệ.
Vì mấy chục nghìn tệ mà vất đi mấy triệu tệ, đến một thằng ngu cũng biết bên nào nặng bên nào nhẹ, ông bác sĩ vội hét lên: “Bà Tưởng, xin bà đợi đã! Mời bà vào phòng làm việc của tôi!”
Khoé miệng người phụ nữ trung niên nhếch lên để lộ vẻ khinh thường, quả nhiên trên đời này không có chuyện gì là tiền không giải quyết được.
Khi đến văn phòng, ông bác sĩ nhìn trái nhìn phải, sau khi chắc chắn rằng không có ai, ông ta mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó lấy một túi hồ sơ từ trong ngăn kéo ra.
“Bà Tưởng, tôi cũng không rõ đứa bé là nam hay nữ.
Đây là biên bản giám định, tôi vẫn chưa xem, bà có muốn tự xem không?”, bác sĩ cầm túi hồ sơ đưa cho người phụ nữ kia.
Bà ta mở túi lấy ra ảnh X-quang và siêu âm, tất cả đều là màu đen trắng, những người không chuyên chắc chắn không thể nào nhìn ra được đứa bé là nam hay nữ.
“Thế này thì tôi xem kiểu gì được?”, người phụ nữ trung niên đặt bức ảnh chụp X-quang lên bàn, giận dữ nói.
Bác sĩ nhanh chóng cầm lên rồi đặt trên một màn hình sáng, bức tranh đen sì sì bắt đầu trở nên rõ ràng.
“Bà Tưởng xem này, bây giờ chắc bà hiểu rồi chứ?”, bác sĩ chỉ tay vào vị trí nhô ra của đứa bé.
“Ý của ông là… đây là con trai?”
“Chín mươi phần trăm trở lên là vậy.
Tôi đã xem nhiều năm như vậy, không thể nào sai được”.
“…”
Phụ nữ trung niên nghe nói là con trai thì vui tới mức không khép được miệng, chín mươi phần trăm là con trai, nhưng mười phần trăm còn lại thì ai còn quan tâm nữa chứ.